Chương 65: Kỹ thuật thần kỳ
“Hắn đối với việc luyện đan căn bản chính là kẻ ngoại đạo, ngay cả việc phối dược còn không biết, sao có thể biết m Dương Phân Lưu Thuật?”
Phối dược đối với luyện dược sư mà nói đã ăn sâu vào tiềm thức, cho dù Vương Kim Phúc là đại đan sư cũng không ngoại lệ.
Dù sao lấy cảnh giới của hắn, không có khả năng lí giải đan đế là như thế nào luyện đan.
Cho nên trong lòng Vương Kim Phúc, sớm đã nhận định Diệp Viễn là kẻ ngoại đạo.
“Hắn có thể hay không, tiếp tục xem chẳng phải sẽ biết? Nói thật, ta cũng thực chờ mong đâu!” Phong Nhược Tình cười nói.
Đối thoại của ba người Vương Kim Phúc truyền vào tai không ít người, nhóm đệ tử không khỏi lại bắt đầu khe khẽ thì thầm.
“m Dương Phân Lưu Thuật? Đó là cái quỷ gì?”
“Không biết a, chưa từng nghe nói qua!”
“Ta hiện tại cũng thực mơ hồ, Diệp Viễn rốt cuộc là có bản lĩnh thật hay chỉ cố tỏ vẻ huyền bí?”
“Hẳn là cố tỏ vẻ huyền bí đi? Dù sao hắn ngay cả phối dược cũng không biết.”
“Ta cũng nghĩ thế.”
Người khác không biết m Dương Phân Lưu Thuật, thế nhưng Vạn Uyên biết. Chính vì như vậy nên vẻ khinh thường trên mặt Vạn Uyên càng đậm.
m Dương Phân Lưu Thuật tuy rằng vô cùng cường đại, nhưng là rất khó tu luyện. Diệp Viễn mấy cân mấy lượng hắn rất rõ ràng, như thế nào có thể biết?
Phỏng chừng là hắn nhìn thấy từ trong cuốn điển tịch nào đó, hiện tại cố ý lấy ra lòe mọi người.
Trong phòng luyện đan, Diệp Viễn rất nhanh hoàn thành tinh luyện dược phôi, kế tiếp chính là khai lô luyện đan.
Cùng ngày đó làm trợ thủ cho Phong Nhược Tình giống nhau, Diệp Viễn bấm hai tay niệm quyết, ngọn lửa nhu thuận chia làm hai khối, đều đều đốt hồng dược đỉnh.
Làm xong công tác chuẩn bị, Diệp Viễn một tay một chiêu, dược phôi liền bay vào bên trong dược đỉnh.
Lúc này, hai tay Diệp Viễn như giao long về biển, tay trái kết m quyết, tay phải Kết Dương quyết, thôi thúc hai phần dược phôi.
Cả quá trình cũng không nhanh, nhưng luôn gọn gàng dứt khoát.
Tinh túy của m Dương Phân Lưu Thuật chính là đồng bộ! Về điểm này, Diệp Viễn ở bước đầu luyện chế không có gì để bắt bẻ.
Mà trong đại sảnh, bên ngoài phòng luyện đan, luyện chế của Diệp Viễn rốt cục đánh tan sự nghi ngờ của mọi người đối với hắn.
Diệp Viễn, đích thực có thể luyện đan!
Chỉ là...... rốt cuộc trình độ cao đến đâu, lại vẫn khó mà nói được.
“Không thể tưởng tượng được tiểu tử này thật đúng là biết luyện đan, chỉ là động tác của hắn sao lại chậm như vậy? Lẽ nào do không quen thuộc với ấn quyết?” Vương Kim Phúc kỳ quái nói.
“m Dương Phân Lưu Thuật có dương quyết bảy bảy bốn mươi chín đạo, m quyết bảy bảy bốn mươi chín đạo, mỗi một đạo đều vô cùng phức tạp. Ta năm đó cũng từng thử luyện qua m Dương Phân Lưu Thuật, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Diệp Viễn này, thứ nhất, cho đến bây giờ đối với ấn quyết đều chính xác, cũng không nhìn ra hắn có chỗ nào nhầm lẫn, theo lý thuyết hẳn là vô cùng thuần thục mới đúng. Ta cũng nghĩ không ra, hắn vì sao lại chậm như vậy. Phong cô nương, ngươi nghĩ sao?”
Tôn Kiến Minh dường như rất quen thuộc với m Dương Phân Lưu Thuật, chỉ sợ khi còn trẻ đã bỏ ra không ít thời gian để nghiên cứu.
Phong Nhược Tình ngay từ đầu đã nhìn hai tay Diệp Viễn không dời mắt, hai mươi mốt ấn quyết đầu của m Dương Phân Lưu Thuật nàng đều thuộc nằm lòng, trước mắt ấn quyết mà Diệp Viễn sử dụng giống như đang thả chậm động tác cho nàng xem.
“Chẳng lẽ hắn cố tình để cho mình xem?” Phong Nhược Tình rất nhanh loại bỏ suy nghĩ này.
m Dương Phân Lưu Thuật phức tạp vô cùng, nếu cứ tiếp tục như vậy, đan dược nhất định sẽ bị phế bỏ, chỉ sợ Diệp Viễn có là trình độ của đan vương cũng không thể vãn hồi.
Thấy Tôn Kiến Minh hỏi mình, Phong Nhược Tình khổ tâm lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
“Hừm? Cặp ấn quyết thứ nhất hoàn thành rồi, nhưng tốc độ này cũng quá chậm đi? Cứ theo tốc độ này, đan dược căn bản không thể ngưng hình, cuối cùng khẳng định là phế đan.” Vương Kim Phúc nói.
Diệp Viễn bắt đầu sử xuất cặp ấn quyết thứ hai, hai phần dược phôi thoát ra từ bên trong dược đỉnh, không ngừng nhấp nhô lên xuống, giống như một đôi cá hưng phấn.
“Này? Lão Vương, ngươi có cảm thấy tốc độ Diệp Viễn bấm tay niệm chú trở nên nhanh hơn không?” Đôi ấn quyết thứ hai được một nửa, Tôn Kiến Minh bỗng nhiên nói.
“Phải không? Này ta thật không có chú ý, vẫn chậm như vậy! Có điều lão Tôn ngươi có phát hiện hay không, tuy rằng động tác Diệp Viễn rất chậm, nhưng dược phôi không có một chút rời rạc?” Vương Kim Phúc dường như cũng phát hiện ra điểm bất thường.
Kỳ thật luyện dược sư ở thời điểm luyện đan, bình thường tốc độ bấm tay niệm chú rất nhanh để duy trì hình dạng của dược phôi.
Giống như qua cầu độc mộc vậy, ngươi nếu một mạch tiến lên, sẽ có thể nắm giữ tốt thăng bằng, không đến mức ngã xuống, còn nếu đi chậm rãi, ngược lại dễ mất đi trọng tâm mà rơi xuống.
Tuy nhiên cách luyện chế của Diệp Viễn lại hoàn toàn ngược lại, hắn rõ ràng thả chậm tốc độ, vậy mà mỗi một bước đều vô cùng ổn định, căn bản không tồn tại trạng thái không vững chắc.
Tôn Kiến Minh vừa thấy, không khỏi kinh ngạc nói: “Đúng là như vậy! Chẳng lẽ m Dương Phân Lưu Thuật của Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới cực cao, cho nên cố ý thả chậm tốc độ, làm cho các loại dược liệu bên trong dược phôi được dung hòa tốt hơn? Nhưng... Điều này có khả năng không?”
Tại thời điểm hai người này thảo luận, Diệp Viễn đã tiến hành cặp ấn quyết thứ ba rồi.
“Không đúng, hình như lại nhanh hơn rồi!” Tôn Kiến Minh hô.
“Ừm, ngươi hiện tại nói như vậy, hình như thật sự so với ban đầu nhanh hơn một chút, hắn đang tăng nhanh tốc độ!” Vương Kim Phúc cũng phát hiện biến hóa ở tốc độ tay của Diệp Viễn.
“Lẽ nào.... Hắn tính toán cứ tăng tốc như vậy sao?”
Tôn Kiến Minh cùng Vương Kim Phúc nhìn nhau, đều thấy được rung động trong mắt đối phương.
Kế tiếp là đôi ấn quyết thứ tư.
Thứ năm, thứ sáu, thứ bảy...
Tốc độ bấm tay niệm chú của Diệp Viễn càng ngày càng nhanh, càng ngày càng khó nắm bắt.
Vừa mới bắt đầu, ánh mắt của mọi người còn có thể theo kịp tốc độ của Diệp Viễn, nhưng càng về sau, mọi người chỉ nhìn thấy một đoàn ảo ảnh.
Luyện chế của Diệp Viễn, làm cho người khác cảm thấy như đang dùng đầu ngón tay khiêu vũ, như mộng như ảo.
Tôn Kiến Minh cùng Vương Kim Phúc đã không muốn tiếp tục thảo luận ấn quyết của Diệp Viễn nữa, bọn họ hoàn toàn chìm đắm trong quá trình luyện chế của Diệp Viễn không cách nào kiềm chế được.
Giờ khắc này, tâm tình của bọn họ gần như theo hai tay của Diệp Viễn mà rung động, sau đó trở nên kích động, cuối cùng lại có cảm giác như nhiệt huyết sôi trào.
Ở đây, cảnh giới của Tôn Kiến Minh và Vương Kim Phúc cao nhất, ngay cả hai người bọn họ cũng đều trầm mê trong đó không thể tự kiềm chế, lại càng không nói đến những người khác. Ngay cả đối thủ một mất một còn của Diệp Viễn - Vạn Uyên, lúc này cũng đã lạc mất chính mình.
Hai người Tôn Kiến Minh và Vương Kim Phúc xem đến say mê, tựa hồ bị đưa tiến nhập vào cảnh giới nào đó, là cảnh giới mà cả đời bọn họ cũng chưa từng nghe nói.
“m dương! Hợp!” Tại thời khắc cảm xúc đạt tới đỉnh điểm, Diệp Viễn quát khẽ một tiếng, hai tay đột nhiên tạo thành hình chữ thập.
Chỉ thấy hai nửa đan dược đã muốn cô đọng thành hình chợt hướng chính giữa tụ lại, một đạo quang mang màu trắng từ trong dược đỉnh bắn ra, khiến mắt tất cả mọi người đều phát đau.
Tôn Kiến Minh cùng Vương Kim Phúc đột ngột thanh tỉnh, hai người lại liếc mắt nhìn nhau, đều đọc được một loại cảm xúc không tên từ trong mắt đối phương
Cả đại sảnh im lặng, nhóm đệ tử vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong mộng.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng luyện đan của Diệp Viễn mở ra, Diệp Viễn chậm rãi bước ra ngoài.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu đọng lại trên thái dương của hắn, hiển nhiên luyện chế đan dược cấp hai đối với hắn mà nói vẫn có chút miễn cưỡng.
“Đan dược đã luyện xong, mệt chết ta rồi, ta đi về ngủ trước, qua hay không qua đều báo cho ta một tiếng!”
Nói xong, Diệp Viễn bước từng bước dài mà đi, bỏ lại mọi người đang trợn mắt há mồm.