Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 662: Ai dám động vào đại ca của ta!

Chương 662: Ai dám động vào đại ca của ta!
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này thì kinh sợ, hồi lâu không nói nên lời.
Mỗi một vị Long chủ đều là một truyền thuyết, đây là một câu nói ở Thần Cấm Yêu vực.
Vậy mà bây giờ ở đây… rốt cuộc là đã xảy ra cuyện gì vậy?
Quá đảo điên rồi!
Nếu như nói Diệp Viễn và Long chủ muốn đánh nhau thì khó lòng mà giải quyết, bọn họ có thể chấp nhận; hoặc là nói Long chủ và Diệp Viễn đại chiến mấy trăm hiệp và đều bại, bọn họ còn có thể chấp nhận.
Nhưng mà, ở chỗ này làm gì có dấu vết của một trận đại chiến, đây căn bản chính là bản thân Diệp Viễn đang đàn áp người khác mà!
Từ khi nào mà Long chủ trở nên yếu như vậy chứ.
“Lực lượng của huyết mạch không so được với tiểu gia ta, cho dù huyết mạch Long tộc chảy trong người ta là do trộm mà có được. Có bản lĩnh, đến lúc đó người lấy trộm một ít cho ta xem xem!” Diệp Viễn nhìn Long chủ như nhìn một tên đầu heo, cười lạnh nói.
Đúng vậy, nếu như muốn lấy trộm một ít long huyết tạp nham thì cũng không phải là không có khả năng.
Nhưng mà long huyết trên người của Diệp Viễn thật sự quá thuần khiết rồi, so với Long chủ còn thuần khiết hơn!
Long huyết như vậy cho dù có đặt ở đâu thì cũng là bảo vật, nếu như muốn lấy trộm nó thật sự là không có khả năng.
Vu khống như vậy thật là quá vô căn cứ rồi.
“Long thúc, đây… thực lực của Diệp Viễn có phải là quá mạnh rồi phải không? Long chủ ở trước mặt hắn ta, căn bản là không có khả năng đánh trả mà!” Giọng nói của Hổ Khiếu cũng không khỏi có chút run lên, rõ ràng là bị thực lực của Diệp Viễn làm cho kinh sợ rồi.
Thực lực của Hổ Khiếu so với Long chủ cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, Diệp Viễn có thể dễ dàng đánh bại Long chủ như vậy thì đương nhiên là thực lực mạnh hơn hắn ta.
Lúc trước hắn ta còn hoài nghi rằng Diệp Viễn có đủ thực lực để đánh bại Bằng Vân hay không, bây giờ Diệp Viễn đã dùng thực lực chứng minh tất cả. Hắn có thể!
Hổ Nhung cũng là một mặt đầy ngạc nhiên, nhưng lắc đầu nói: “Cách đánh này của Diệp Viễn, dường như đối với Long chủ có rất nhiều khắc chế. Thêm vào đó bản thân hắn ta có thực lực rất mạnh, vì vậy Long chủ mới không có cách nào để đánh trả lại. Nếu như dùng thực lực của hai bên để mà đánh giá thì Long chủ cũng chưa chắc thua hắn ta bao nhiêu. Chỉ là… ta thấy hình như Diệp Viễn cố tình làm nhục Long chủ, đây cũng không phải là hiện tượng tốt lành gì! Tên gia hỏa này, chắc không phải là cố tình đến để kích động mối quan hệ giữa hai tộc Ám Ma Hổ và Long tộc chúng ta đấy chứ?”
Khuôn mặt của Hổ Khiếu biến sắc nói: “Hôm qua hắn ta đến mới có Hồn Hải Cảnh tầng bốn, thế mà trong một đêm lại có thể đột phá hai tầng tiểu cảnh giới, cũng quá quái lạ rồi! Tên gia hỏa này lai lịch bất minh, thực lực lại rất mạnh, không thể không phòng!”
Hổ Nhung chau mày nói: “Lẽ nào… Hùng tộc đã thật sự phản bội chúng ra?”
“Long thúc, trái tim nằm dưới bụng mà! Lúc trước hắn không phản bội, không có nghĩa là bây giờ vẫn sẽ không phản bội! Thời điểm cái tên tiểu tử gọi là Diệp Viễn này xuất hiện cũng quá là trùng hợp rồi! Theo ta thấy, chắc chắn là hắn ta nhằm vào Thanh Linh Thụ mà đến! Hổ tộc chúng ta vì để giành được Thanh Linh Thụ này mà hơn mười năm nay vẫn luôn bày bố. Cuối cùng trước mắt cũng đã đến lúc thu lưới, quyết không để có nửa điểm sai sót xảy ra!”
Hổ Nhung gật đầu nói: “Khiếu Nhi, ngươi nói không sai! Tên tiểu tử này lai lịch bất minh, cho dù không giết thì cũng phải bắt lấy hắn ta trước đã! Đợi chúng ta bắt được Thanh Linh Thụ cứu sống đại ca rồi thả hắn đi cũng không muộn!”
Nói xong, Hổ Nhung lắc người một cái, mặt trầm như nước nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn nói: “Tiểu tử, ngươi dám đem khách quý của Hổ tộc chúng ta đánh thành như thế này, là có rắp tâm gì?”
Diệp Viễn cau mày, còn chưa nói gì, Hùng Chiến vẫn có thể đứng lên được đã cướp lời nói trước: “Mọi người đều có thể thấy là tên gia hỏa này tự mình khiêu khích trước! Tự hắn ta thực lực không đủ, bị Diệp Viễn đánh thành như thế này thì trách được ai? Hổ Nhung, ngươi như thế này có phải là quá đáng quá rồi không?”
Bất tri bất giác cách xưng hô của Hùng Chiến đối với Hổ Nhung cũng tự nhiên thay đổi.
Rất rõ ràng, hắn ta rất thất vọng về ứng xử của Hổ tộc vào lúc này.
Bằng không với tính cách ngay thẳng của Hùng Chiến thì dù có phải hy sinh toàn tộc hắn cũng không chịu đầu hàng, cũng sẽ không quyết định như vậy.
Dĩ nhiên là Hổ Nhung không ngờ tới, con người trước nay vẫn luôn trung thành như Hùng Chiến, vậy là lại đứng ra cãi lại hắn, mặt hắn trầm xuống nói: “Hùng Chiến! Có vẻ như ngươi đã thật sự thay đổi rồi! Nói đi, rốt cuộc lần này ngươi cùng với tên tiểu tử này đến Hổ tộc là có mục đích gì?”
Lời nói của Hổ Nhung giống như là một con dao, đâm thật mạnh vào trái tim của Hùng Chiến. Nỗi đau đó không thể nào dùng lời nói để diễn tả được.
“Hùng Chiến tiền bối, không cần nhiều lời nữa. Người này tính tình đa nghi, ngài càng giải thích, thì hắn càng cảm thầy là ngài có ý đồ khác. Nếu như nơi này đã không hoan nghênh chúng ta, vậy thì chúng ta đi thôi!” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
“Vậy là đã lộ nguyên hình rồi đúng không? Hừ, tên tiểu tử không tự lượng sức này! Chắc là ngươi sẽ không nghĩ là dựa vào thực lực của hai người các ngươi là có thể an toàn rời khỏi đây đấy chứ?” Hổ Nhung cười lạnh nói.
Vừa nói xong, Hổ Nhung với khí thế cường đại liền đứng vào giữa hai người Diệp Viễn và Long chủ.
Thực lực của Hổ Nhung này là cấp sáu hậu kỳ, căn bản không phải là thứ mà Diệp Viễn có thể chống lại được.
Chính vào lúc này, có một cỗ uy áp thuần túy mà cường đại ép tới, tất cả mọi người đều biến sắc mặt!
Những thế lực so với Hổ tộc thì yếu hơn một chút, đều không hẹn mà đồng loạt quỳ xuống!
Đây là uy áp thuộc về thần thú của Hổ tộc, không mạnh lắm chỉ là cấp năm sơ kỳ. Nhưng mà cỗ uy áp này, so với sự tạp nham của Hổ Nhung thì thuần khiến hơn rất nhiều!
Hổ Nhung biến sắc mặt, nói: “Đây… Đây là uy áp thuộc về Hổ chủ đại nhân, sao ngài ấy lại đến đây?”
Bóng dáng một người trẻ tuổi từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, thoạt nhìn người trẻ tuổi này lại giống như môt đứa trẻ kháu khỉnh bụ bẫm, ngây thơ đáng yêu.
Ngay khi uy áp này ép tới, trong lòng Diệp Viễn động một cái.
Uy áp này, dường như hắn đã gặp ở đâu đó!
Nhưng mà khi người trẻ tuổi này xuất hiện, Diệp Viễn không khỏi nghi ngờ một lần nữa, bởi vì hắn căn bản là chưa từng gặp đứa trẻ này bao giờ.
“Ai dám động đến đại ca của ta!” Giọng nói non nớt của đứa trẻ vang lên.
Nghe thấy câu này, mọi người đều có phản ứng khác nhau.
Mặt Hổ Nhung biến sắc, lộ rõ vẻ kiêng dè, ánh mắt nhìn sang Diệp Viễn liền trở nên khác lạ.
Còn đôi mắt của Diệp Viễn thì sáng lên, nhìn về phía đứa trẻ ngốc nghếch này.
Lúc này đứa bé đang đứng quay lưng về phía Diệp Viễn, hắn đột nhiên quay đầu lại, cười rạng rỡ với Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng cười với hắn, tiếng cười càng lúc càng lớn.
Sau đó, cả hai cùng cười rồi ôm chầm lấy nhau.
Đứa bé này, không phải là Bạch Quang sau khi biến hình, vậy thì là ai?
“Tiểu tử thối, mới có mấy ngày không gặp, vậy mà đã biến hình thành công rồi!”
Diệp Viễn cười lớn đánh vào ngực người trẻ tuổi một cái, vui đến mức không thể giải thích được.
Lúc trước hắn còn lo lắng về an nguy của Bạch Quang, sợ nó sẽ bị mắc kẹt trong khu rừng sương mù.
Diệp Viễn còn định sau khi đến Hổ tộc thì đi thăm dò một chút, ai mà ngờ được lại náo thành như thế này với Hổ tộc.
Không ngờ được, Bạch Quang lại ở trong tộc Ám Ma Hổ, hơn nữa còn biến hình thành công rồi.
“Ha ha, đệ mà không biến hình sớm, thì sẽ không đuổi kịp được tốc độ của đại ca mất! Đệ đường đường là hậu duệ của thần thú, dù thế nào thì cũng không thể kéo chân sau của đại ca được!” Bạch Quang cười lớn nói.
Hai người này coi đây như chốn không người mà đứng hàn huyên, sắc mặt của Hổ Nhung càng ngày càng khó coi.
Có thế nào hắn cũng không nghĩ ra được, Hổ chủ vậy mà lại xưng huynh gọi đệ với Diệp Viễn.
Nhìn như thế này, quan hệ của hai người tốt đến mức thậm chí là có thể mặc chung một chiếc quần.
Làm thế nào bây giờ?
Chính vào lúc này, lại có một thân ảnh khác xuất hiện ở Hổ tộc.
“Ha ha, tộc Ám Ma Hổ thật là náo nhiệt! Xem ra là ta đến đúng lúc rồi!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất