Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 672: Hổ Viêm dối trá

Chương 672: Hổ Viêm dối trá
“Ầm... !”
Một nhịp thời gian đó là quá đủ rồi!
Chiêu công kích nọ vừa đúng dịp bay tới, đánh thẳng vào giữa lưng Bằng Thiên.
“Phụt”, Bằng Thiên phun ra một búng máu lớn, thân thể bay về phía trước như diều đứt dây.
Diệp Viễn không quay đầu xem bộ dạng chật vật của Bằng Thiên mà nhìn về phía bóng người đang đứng bên cạnh Thanh Linh Thụ kia.
Đó là một nam nhân trung niên vạm vỡ và khôi ngô, mặt xồm xoàm đầy râu quai nón, vừa nhìn đã thấy uy vũ hơn người.
Diệp Viễn vẫn không nói gì, đám người Hổ Nhung lại ngạc nhiên kêu lên.
“Hổ Viêm đại ca”
“Tộc trưởng Hổ Viêm!”
“Hổ Viêm đại nhân, người... người không sao, thật là tốt quá!”
Nam nhân trung niên khôi ngô này lại chính là tộc trưởng của tộc Ám Ma Hổ, Hổ Viêm.
Đây thật đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình đằng sau!
Bằng Thiên có nằm mơ cũng không ngờ tới, Hổ Viêm lại có thể khỏe mạnh hiên ngang mà xuất hiện ở nơi này!
Không có Hổ Viêm, Bằng Thiên chính là kẻ mạnh nhất Đông Minh Vực.
Mười năm nay, dưới sự biến đổi ngấm ngầm, Bằng Thiên cứ dần dần cho là như vậy!
Nếu không phải vì để cướp lấy Thanh Linh Thụ, gã đâu thèm nhẫn nhịn đến giờ.
Chỉ bằng ý nghĩ đó, tư tưởng của Bằng Thiên không tránh khỏi thiếu cảnh giác hẳn đi. Nhất là khi sắp lấy được Thanh Linh Thụ, Bằng Thiên vô cùng thỏa thuê mãn nguyện, đâu còn lòng dạ nào mà đề phòng?
Cho nên, Hổ Viêm dễ dàng đánh lén thành công.
Thực ra cũng không coi là thành công, nếu không có Diệp Viễn đè áp gã ở giây cuối cùng thì dù Bằng Thiên có bị thương cũng không thể bị thương nặng như vậy.
Diệp Viễn thậm chí không cần quay đầu nhìn cũng biết lần này Hổ Viêm tuyệt đối không nhẹ tay, dù Bằng Thiên không chết cũng nhất định không bò dậy nổi.
Người kia, ra tay độc ác không phải bình thường.
Dĩ nhiên đối với Bằng Thiên, Diệp Viễn cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gid nên cũng sẽ chẳng có chút đồng tình thương xót nào với hắn.
Hổ Viêm thản nhiên nói: “Hổ Nhung, mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi.”
Chỉ một câu nói đã khiến Hổ Nhung cảm động muốn khóc. Hắn nghĩ, nỗ lực của hắn mấy năm nay đều thật đáng giá!
Cho tới nay, Hổ Viêm vẫn luôn là cây cột tinh thần của cả tộc Ám Ma Hổ, dù hắn đã yên lặng mười năm nhưng điều này chưa từng thay đổi.
Hắn vừa xuất hiện, Hổ Nhung đã cảm thấy gánh nặng trách nhiệm trên vai hoàn toàn được tháo xuống, bởi Hổ Viêm mới là người đứng đầu của Hổ tộc.
“Chỉ cần Hổ Viêm đại ca được bình yên vô sự, chút vất vả ấy có coi là gì?” Hổ Nhung rơi nước mắt nói.
Hổ Viêm cho hắn một nụ cười cổ vũ, ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Viễn.
“Đúng là thú vị thật, bao nhiêu cường giả cấp sáu ở đây đều không phát hiện ra sự tồn tại của ta, một võ giả cấp bốn nho nhỏ như ngươi lại có thể cảm nhận được!” Hổ Viêm dò hỏi Diệp Viễn.
Diệp Viễn vẫn bình thản như không, không có ý định hồi đáp mà đang hết sức tập trung tinh thần.
Hiển nhiên, nhắc tới kẻ có tâm cơ sâu nhất, không ai khác ngoài Hổ Viêm.
Bằng Thiên không phải kẻ chỉ có hư danh, vậy mà Hổ Viêm lại có thể nắm gã trong tay mà đùa bỡn, quá là mạnh mẽ rồi.
Hơn nữa, Diệp Viễn còn phát hiện, thực lực của Hổ Viêm dường như còn cao hơn cả Bằng Thiên, hắn đã bước một chân tới bậc cửa cấp bảy rồi.
Dưới tình huống thực lực còn mạnh hơn cả đối phương lại vẫn nhẫn nhịn đến giờ, đợi cho đến khi lớp vỏ phòng ngự của Bằng Thiên lỏng lẻo nhất mới ra tay, tâm cơ sâu cỡ đó quả là đáng sợ.
Đối với người như vậy, Diệp Viễn cực kỳ đề phòng. Có lẽ một khắc trước còn nói nói cười cười với ngươi, một khắc sau đã trở mặt vung tay giết người.
Trước một kẻ như thế, Diệp Viễn không cảm thấy Bạch Quang có thể bảo đảm an nguy của hắn được.
Có điều, đúng là Diệp Viễn đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của Hổ Viêm, thần hồn của hắn mạnh cỡ nào không cần nói, vừa rồi khi ở vào tâm cảnh Tâm Như Bàn Thạch, từng tia động tĩnh xung quanh đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Tuy Hổ Viêm ẩn mình cực kỳ kín đáo, ngay cả Bằng Thiên cũng không phát hiện ra, nhưng Diệp Viễn đã sớm nhận ra khu vực phụ cận có một khí tức cực kỳ cường đại.
Thấy Diệp Viễn đề phòng nhìn mình, Hổ Viêm cũng cười nói: “Thả lỏng chút đi, không cần khẩn trương vậy đâu. Ngươi là bằng hữu tốt của Hổ chủ, tất nhiên cũng là bằng hữu của tộc Ám Ma Hổ ta. Ngày hôm nay có thể bắt được Thanh Linh Thụ cũng đều nhờ ngươi cả:
Lời của Hổ Viêm đúng là có ý vơ luôn Thanh Linh Thụ làm của riêng, căn bản không hề có ý định trưng cầu ý kiến của Diệp Viễn.
Diệp Viễn hoàn toàn không hề bất ngờ, bởi Hổ Viêm bày mưu đặt kế bao nhiêu năm qua, chẳng phải chính là vì cây Thanh Linh này sao?
Muốn lão bình thản giao Thanh Linh Thụ ra, tất nhiên là không có khả năng.
“Ta đúng là hết sức tò mò, theo như Hổ Nhung miêu tả, lúc đó ngươi chắc chắn đã trúng không ít Vô Ảnh Hồn Độc rồi, nhưng nhìn dáng vẻ ngươi, chẳng những không hề bị hao tổn thần hồn mà trái lại, thực lực còn tiến thêm một bước. Chẳng lẽ, trước đây ngươi chỉ là vờ diễn cho tộc nhân xem, mục đích chính là để kéo Bằng Thiên vào cuộc, khiến hắn tới đánh tiên phong giúp ngươi?” Diệp Viễn bỗng giãn mặt ra, cười nói.
Hổ Viêm nghe xong, sắc mặt không lộ vẻ gì khác, nhưng ánh mắt đã hiện một tia lãnh ý.
Diệp Viễn nói những lời này thật đủ độc địa, hiển nhiên có ý định ly gián quan hệ giữa hắn và tộc nhân.
Quả nhiên, đám người Hổ Nhung nghe được Diệp Viễn nói thế, lập tức đều biến sắc, mặt lộ vẻ rất phức tạp.
“Lời này của ngươi chỉ đúng một nửa, đúng là ta muốn cho Bằng Thiên đánh tiên phong cho mình, nhưng trước đây ta cũng thực sự trúng Vô Ảnh Hồn Độc. Chỉ là chính ta cũng không ngờ tới, ta không chỉ gắng gượng vượt qua được mà còn vì Vô Ảnh Hồn Độc, thực lực lại tiến thêm một chút. Quá trình này, kéo dài chừng bốn năm, bốn năm đó, mỗi ngày ta đều phải chịu nỗi khổ vì thần hồn bị hành hạ, có thể nói là không nhìn thấy ngày mai.” Hổ Viêm giải thích.
Nghe hắn nói vậy, đám người Hổ Nhung nhanh chóng lộ vẻ thoải mái hơn.
“Tộc trưởng Hổ Viêm, đều tại chúng ta vô dụng, không có cách nào giúp được người!”
“Đúng vậy, chúng ta mất mười năm bố trí Mộc Linh Khốn Long Trận, không ngờ kết quả vẫn không thể đấu lại Thanh Linh Thụ.”
“Hổ Viêm đại ca, ta...”
Một hồi giãi bày, đám người Hổ Nhung lại rơi vào tự trách.
Diệp Viễn thấy tình cảnh này, lòng không khỏi âm thầm cười nhạt.
Thủ đoạn thu mua lòng người của kẻ này thật là lợi hại ngoài ý muốn.
Có điều lời Hổ Viêm nói, Diệp Viễn có đánh chết cũng không tin.
Hổ Viêm có lẽ thật sự trúng độc, nhưng chắc chắn không trúng độc nghiêm trọng như hắn biểu hiện ra.
Sự lợi hại của Vô Ảnh Hồn Độc, Diệp Viễn biết rõ nhất. Mặc dù Hổ Viêm là cường giả cấp sáu nhưng nếu trúng độc rất sâu thì cũng không chịu đựng qua được.
Sống qua bốn năm không thấy chút hi vọng vào ngày mai, lời này cũng chỉ có thể lừa được mấy kẻ gà mờ Hổ Nhung mà thôi.
Giải thích duy nhất chính là Hổ Viêm có trúng độc nhưng không sâu, lượng nhỏ Vô Ảnh Hồn Độc tuy cũng lợi hại nhưng Hổ Viêm coi đây là cơ hội để tiến thêm một bước, sự tình cứ thế diễn ra trôi chảy mà thôi!
Nếu quả thật như chính lão đã nói, Hổ Viêm đã sớm mất mạng.
Nhưng Diệp Viễn cũng không có ý định vạch mặt Hổ Viêm, bởi hắn biết chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì.
Vừa rồi hắn ra chiêu ly gián, mục đích chỉ để nhìn xem thái độ làm người của Hổ Viêm mà thôi.
Đúng như trong dự liệu, hết sức dối trá!
“Không sao, các ngươi đã làm rất tốt rồi! Nỗi vất vả mấy năm nay của các ngươi, ta đều trông thấy cả, thực sự cảm tạ mọi người. Thôi được rồi, ở đây không phải nơi trò chuyện, chúng ta vẫn nên về tộc rồi nói tiếp.”
Hổ Viêm nói, đang định thu lấy Thanh Linh Thụ.
Diệp Viễn lại bất thình lình hô lên ngăn lão lại: “Tộc trưởng Hổ Viêm đúng là không khách khí nhỉ! Ta và Hổ Nhung đã có ước định từ trước, cây Thanh Linh này thuộc về ta, ngươi đừng nói với ta rằng ngươi không biết ước định này đấy.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất