Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 681: Tin xấu

Chương 681: Tin xấu
Nơi đó có hai phe đang đánh nhau kịch liệt, có điều mười người phía bên kia cũng đã là nỏ hết đà, từng người từng người đều mang thương thế rất nặng.
Đặc biệt là người thanh niên phía trước kia, trên người không có một nơi nào còn lành lặn, dường như đã ở trạng thái sắp chết.
Nhưng mà ánh mắt của hắn vô cùng tàn bạo, một bước cũng không chịu lui!
Khí thế của hắn trấn trụ đối phương, nhất thời không có một người nào dám tiến lên.
“Cùng tiến lên, giết hắn cho ta! Ta lại thật muốn xem thử, ngươi có thể chống đỡ đến khi nào!” Người cầm đầu phía bên kia hét lớn.
Người thanh niên kia đã là nỏ hết đà, vậy mà lúc này vẫn quật cường đấm ra một quyền!
“Ầm!”
Một tên võ giả Hóa Hải Cảnh bị một quyền của hắn giết chết!
Vậy mà lúc này đi lên cũng không chỉ có một người, chỉ nghe mấy tiếng “xuy xuy”, trên người của người thanh niên kia lại trúng mấy đao!
Đối phương nhìn thấy thuận lợi, liền có vô số lưỡi đao hướng vào người thanh niên chém xuống!
“A! Đừng mà!” Một cô gái hét lớn.
Đúng lúc ấy, một đạo khí tức đáng sợ bao phủ lên chiến trường này.
Chỉ thấy một luồng gió thổi qua, những võ giả Hóa Hải Cảnh đang giơ đao ra liền bị đông cứng ở nơi đó. Đao của một số người, đã chém đến trước mặt của người thanh niên kia.
Có điều lúc này, lưỡi đao của bọn họ không có cách nào tiến thêm một tấc nào nữa.
Bởi vì, bọn họ đều đã thành người chết rồi!
“Bịch bịch bịch…”
Sau vài nhịp thở, những người này từng từng từng người ngã xuống đất, nhưng mà đã sớm không còn hơi thở.
Mà lúc này, một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện bên người người thanh niên kia, nhét một viên đan dược vào trong miệng hắn.
“Long Đường, đã lâu không gặp!”
Đạo thân ảnh này dĩ nhiên không phải ai khác mà chính là Diệp Viễn!
Mà cái người võ giả cường đại ở Hóa Hải Cảnh này lại là Long Đường mà Diệp Viễn đã lâu không gặp!
Từ lúc Nam Vực có biến đổi lớn U Vân Tông đã bí mật phái một nhóm lớn võ giả thiên tài đi tới Bắc Vực, như vậy nên Diệp Viễn không có gặp qua Long Đường cùng với cô cháu Nam Phong Nhược Tình.
Không ngờ là hôm nay lại gặp được bọn họ ở chỗ này.
Tiếng thét chói tai của nữ tử vừa rồi, chính là của Nam Phong Chỉ Nhu.
Những người khác, đều là sư huynh đệ của Diệp Viễn ở U Vân Tông lúc trước.
Thương thế của Long Đường lúc này rất nặng, người đã bị hôn mê.
Hai cô cháu Nam Phong Chỉ Nhu nhìn chằm chằm đạo thân ảnh kia, nhưng mà cũng không dám nhận người.
Người trước mắt này quá cường đại!
Bọn họ dùng hết toàn lực cũng không có cách nào đánh bại đối thủ, vậy mà người trước mắt này chỉ dùng một cái vẫy tay đã có thể tiêu diệt toàn bộ đám người kia!
Nhưng mà gương mặt đó, thân ảnh đó, không phải Diệp Viễn thì còn là ai?
Diệp Viễn không hề thay đổi, chỉ là vài năm không thấy, nét mặt ngây ngô của Diệp Viễn đã mất đi rất nhiều, thay vào đó là sự thành thục, rắn rỏi… cùng với cường đại!
Mà đúng lúc này, Diệp Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, ấm áp cười một tiếng nói: “Sao vậy? Không nhận ra ta à?”
Một câu nói này, giống như là gõ một cái ở trên mặt băng mỏng, trong nháy mắt đánh nát mặt băng mỏng ấy.
Nam Phong Chỉ Nhu lệ đổ như mưa, thoáng cái nhào vào trong lòng Diệp Viễn, khóc thảm nói: “Thật sự là ngươi! Ta còn tưởng rằng, ta sẽ không bao giờ được gặp ngươi nữa! Ô ô…”
Cách đó không xa Nam Phong Nhược Tình cũng là lệ rơi đầy mặt, tâm tư của nàng có gì khác biệt so với cháu gái đâu?
Diệp Viễn biết mấy năm nay nhất định là cô cháu Nam Phong đã chịu không ít khổ cực, cũng không nói gì, chỉ tùy ý để nàng ở trong lòng mình khóc nức nở.
“Được rồi, tất cả đều qua rồi.” Diệp Viễn vỗ nhẹ, an ủi Nam Phong Chỉ Nhu.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Nam Phong Chỉ Nhu cũng dần ngừng lại, có điều không nhịn được vẫn cứ thút thít.
Mà lúc này, Long Đường cũng tỉnh lại, thương thế trên người đã tốt hơn nhiều.
Hắn thấy Diệp Viễn, vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Vừa rồi hắn mới quyết tâm liều chết, không nghĩ tới vậy mà cuối cùng lại được cứu.
Hơn nữa người cứu hắn còn là Diệp Viễn!
Sau khi hàn huyên, cả đám tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, Diệp Viễn hỏi đám người Long Đường mấy năm qua trải qua như thế nào.
Hóa ra, ban đầu sau khi bọn họ đi tới Bắc Vực cũng không thuận lợi, ngay cả một chỗ đặt chân cũng không tìm được.
Sau đó bởi vì đắc tội với một thế lực ở Bắc Vực mà một trưởng lão Hóa Hải Cảnh vì bảo vệ bọn họ rút lui mà chính mình cũng bị lún vào.
Không có cách nào khác đám người Long Đường chỉ đành phải tìm chỗ vắng vẻ để ẩn núp.
Có điều cũng may Long Đường lĩnh ngộ được chân ý, tốc độ quật khởi rất nhanh, không lâu sau đã trở thành người dẫn đầu đoàn người này.
Ở Bắc Vực trải qua không ít trắc trở, cũng càng làm cho Long Đường thêm trưởng thành.
Bây giờ, thực lực của Long Đường đã đến Hóa Hải hậu kỳ, cách đột phá Hồn Hải Cảnh không xa nữa.
Sau đó, Long Đường mang theo một đám sư huynh đệ xây dựng lại U Vân Tông ở nơi vắng vẻ này.
Mà nơi bọn họ ở thực sự quá vắng vẻ, cho nên tin tức bế tắc, căn bản không có nghe được tin tức U Vân Tông rời lên phương Bắc.
Sau đó Cuồng Phong Giới ồ ạt xâm phạm, tổ chim chưa xong đã bị phá, đám người Long Đường tự nhiên cũng bị cuốn vào.
Bọn họ đã hợp nhất được các thế lực gần đây, gia nhập liên minh Vô Biên mới biết được Diệp Viễn ở Bắc Vực đã trở thành một đại nhân vật kinh thiên động địa.
Chỉ là địa vị của nhóm người này quả thực quá thấp, nghĩ đến muốn tiếp xúc được người ở địa vị cao là không có khả năng.
Đương nhiên, đây cũng chính là chuyện của mấy tháng trước.
“Chúng ta vốn là cũng bị phái đến tiền tuyến ngăn chặn đại quân của Cuồng Phong Giới, chỉ là vừa mới đi một nửa, phía bắc bỗng nhiên truyền tới tin dữ, Vô Phương Thành bị thập đại cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong của Cuồng Phong Giới vây công, đại trận hộ thành bị công phá, Vô Phương Thành bị phá, liên minh Vô Biên tan rã!”
“Cái gì! Ngươi nói Vô Phương Thành bị công phá?” Diệp Viễn nghe vậy thất sắc, nắm lấy cánh tay Long Đường hỏi.
“Đúng vậy, không biết thập đại cường giả Thần Du Cảnh đỉnh phong của Cuồng Phong Giới đã dùng thủ đoạn gì, trực tiếp tiến vào bên ngoài thành, liên thủ công phá đại trận hộ thành! Sao vậy, chẳng lẽ ngươi có bằng hữu ở trong thành Vô Phương?”
Sắc mặt Diệp Viễn kém vô cùng, trái tim như chìm xuống tận đáy vực, đột nhiên tâm loạn như ma.
Hắn sớm đã liệu được tình thế của Vô Biên Giới sẽ không được tốt, nhưng mà không nghĩ được là lại có thể kém tới mức độ này!
Bất ngờ tập kích Vô Phương Thành, thủ đoạn của đám người Cuồng Phong Giới này thật là nhiều mà!
Vô Phương Thành vừa bị thất thủ, liên minh Vô Biên cũng tan rã trong nháy mắt, toàn bộ Vô Biên Giới khó mà có tổ chức nào có thể phòng ngự được.
Cứ như vậy, căn bản là không có thể lực nào đủ lớn để có thể đối phó được đại quân của Cuồng Phong Giới.
Võ giả Vô Biên Giới, cứ như vậy mà từng người từng người đều là dê đợi làm thịt!
Hai giới đại chiến, lại biến thành một mình Cuồng Phong Giới đi tiêu diệt!
Nếu mình mà đến chậm chút nữa, chỉ sợ là đám người Long Đường này cũng sẽ bị hạ độc thủ rồi.
Đương nhiên, đây không phải là điều mà Diệp Viễn quan tâm.
Điều mà Diệp Viễn quan tâm nhất là, cha mẹ của mình bây giờ thế nào rồi!
Bọn họ đều ở trong Vô Phương Thành, thành trì vừa vỡ, bọn họ…
Diệp Viễn không dám nghĩ tới, lỡ như… lỡ như cha mẹ có mệnh hệ gì, Diệp Viễn nhất định sẽ lấy xương cốt của Triệu Thiên Dận ra luyện hồn, để hắn suốt kiếp không được siêu sinh!
Diệp Viễn vốn nghĩ là cha mẹ ở trong đại bản doanh của Vô Biên Giới, hẳn là an toàn nhất.
Vậy mà ai có thể nghĩ tới tình hình nửa năm này lại xuất hiện biến cố trọng đại như vậy.
“Được, tốt lắm! Triệu Thiên Dận, xem ra ngươi đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ mà!” Diệp Viễn nghiến răng nghiến lợi, đằng đằng sát khí nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất