Chương 700: Một chữ "Hiếu"!
Diệp Viễn bị trúng một chưởng của chính mình, lục phủ ngũ tạng như bị khuấy đảo mãnh liệt.
Nghe thấy tiếng kêu của Diệp Hàng, Diệp Viễn cố gắng cười nói: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ đưa hai người bình yên về nhà.”
“Ha ha, chính ngươi còn khó bảo toàn mạng sống, vẫn dám đứng đó mạnh miệng à! Ta muốn xem xem, hôm nay ngươi định đem bọn họ ra ngoài bằng cách nào!” Triệu Thiên Dận đắc ý cười to.
Sắc mặt Diệp Viễn chợt lạnh lẽo, hắn mở miệng, giọng buốt giá: “Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, lẽ nào ngươi định đổi ý?”
Triệu Thiên Dận cũng lắc đầu cười nói: “Ngươi cho ta là kẻ ngu sao? Một chưởng này tuy không nhẹ nhưng vẫn còn trong phạm vi chịu đựng của ngươi. Chút thương ấy cũng không có ảnh hưởng gì nhiều đến ngươi.”
Hiện giờ thân thể Diệp Viễn vô cùng cường đại, một chưởng này thoạt nhìn rất lợi hại nhưng đúng là thương thế của Diệp Viễn vẫn còn trong phạm vi khống chế được.
Song, một chưởng đó tuyệt đối không nhẹ, thật không ngờ lão già Triệu Thiên Dận này vẫn chưa hài lòng!
“Phải làm thế nào thì ngươi mới thỏa mãn?” Diệp Viễn lạnh lùng hỏi.
“Đánh tới khi ta hài lòng mới thôi!” Triệu Thiên Dận thản nhiên nói.
“Viễn Nhi, đừng nghe hắn nói. Nếu con đánh mình thành trọng thương, chẳng phải chính con cũng trở thành con cá trên thớt mặc hắn giết mổ sao?” Diệp Hàng rung giọng kêu to.
Ánh mắt Diệp Viễn lạnh băng nhìn Triệu Thiên Dận một cái, lại quay sang nhìn phụ thân còn đang ở trong lồng sắt, cắn chặt răng, lại vung tay vỗ một chưởng vào lồng ngực mình.
Một chưởng này còn nặng hơn chưởng trước, Diệp Viễn lại hộc một búng máu.
Triệu Thiên Dận vẫn lắc đầu: “Vẫn chưa đủ!”
Diệp Viễn không nói lời nào, tiếp tục vung chưởng đập vào ngực mình.
Một chưởng này, hắn trực tiếp đánh bay chính mình.
Diệp Viễn gắng gượng đứng lên, nhưng lúc này đứng cũng không vững nữa rồi.
Diệp Hàng thấy nhi tử vì mình mà bị thương thành như vậy, gân xanh trên người như sắp vỡ tung đến nơi.
Hắn cao giọng hô lên với Diệp Viễn: “Viễn Nhi, đừng đánh nữa! Cha có lỗi với con, con nhất định phải giết gã ác ma này!”
Dứt lời, Diệp Hàng giơ tay vung một chưởng định vỗ vào đầu của mình.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Triệu Thiên Dận hiện lên một nụ cười tàn nhẫn.
Đúng lúc này, Diệp Viễn đột nhiên gầm lên: “Cha, người mà tự sát, nhi tử sẽ chết ngay bây giờ cho người xem!”
Một chưởng kia của Diệp Hàng đã sát đến trán, nghe được lời này, hắn cố gắng kìm tay lại.
Thấy Diệp Hàng ngừng tay, Diệp Viễn lại hô: “Phụ thân, lẽ nào người không tin tưởng nhi tử sao?”
Nước mắt Diệp Hàng đổ xuống như thủy triều, nỗi áy náy đối với Diệp Viễn lớn không gì sánh được, hắn khóc lóc nói: “Viễn Nhi, cha tin tưởng con!”
Ánh mắt Diệp Viễn nhìn phụ thân đầy kiên định, gật đầu nói: “Phụ thân hãy nhìn! Hôm nay nếu không giết lão súc sinh này, nhi tử thề không làm người!”
“Ha ha ha, thật đúng là một màn cảm động lòng người! Có điều... bây giờ ngươi đã thành như vậy, thì định lấy gì mà giết ta? Xem ra thương thế của ngươi còn chưa đủ nặng nhỉ, đánh tiếp đi! Đánh tới khi ngươi không nói ra lời mới thôi!” Triệu Thiên Dận cười lớn.
Diệp Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Thiên Dận, giơ tay lại đánh một chưởng.
Một chưởng tiếp một chưởng, dù thân thể Diệp Viễn có cường đại đến thế nào, lúc này cũng đã bị thương rất nặng!
Vạt áo hắn đã ướt sũng máu tươi của chính mình, nhìn vô cùng đáng sợ.
“Tiểu sư đệ, đừng nên đánh nữa! Còn đánh tiếp, ngươi sẽ chết mất!” Thi Hạo Nhiên thực sự không nhìn được nữa, bèn đứng ra hét lớn với Diệp Viễn.
Diệp Viễn quay đầu lại, cảm kích mỉm cười với Thi Hạo Nhiên, nụ cười đó thoảng mang theo hương vị anh hùng quyết chí.
Thảm trạng của Diệp Viễn cũng khiến nhưng võ giả Cuồng Phong Giới bên dưới xúc động.
Mặc dù là phe đối địch nhưng lúc này bọn họ đã nảy sinh sự đồng tình với Diệp Viễn.
Hiếu tâm của Diệp Viễn đã làm cảm động mỗi người nơi đây.
Bất kể bọn họ sinh ra ở thế giới nào, chữ Hiếu đều mang ý nghĩa như nhau.
Diệp Viễn biết rõ làm như vậy cực kỳ bất lợi cho mình, nhưng vẫn xuống tay với chính mình không chút do dự.
Võ giả tu đạo đều cực vì bản thân, cho nên tương đối ích kỉ. Diệp Viễn vì phụ mẫu hi sinh đến trình độ này, bọn họ ở đây liệu có bao nhiêu người có thể làm được như thế?
Hiếu tâm của Diệp Viễn, có thể không làm bọn họ xúc động sao?
Thủ đoạn của Triệu Thiên Dận thực quá khiến người khinh thường, lợi dụng hiếu tâm của Diệp Viễn mà làm ra hành vi thế này, lại không dám chính diện ứng chiến.
Người này, thực sự là Phong Hoàng của bọn họ sao?
Vô số năm qua, võ giả Cuồng Phong Giới lần đầu tiên nảy sinh hoài nghi với tín ngưỡng của mình.
Có điều, vô luận Diệp Viễn tự đánh mình thảm đến cỡ nào, hắn sẽ đều ngoan cường đứng lên.
Lúc này đây, hắn gắng gượng chống lên thân thể kiệt quệ, hỏi Triệu Thiên Dận: “Hài... hài lòng chưa?”
Triệu Thiên Dận ngửa mặt lên trời cười dài nói: “Ha ha ha... ha ha... Diệp Viễn, ta thừa nhận ngươi là một tên hán tử! Nhưng mà, con đường võ đạo đã định trước là cô độc, người như ngươi, nhất định sống không lâu! Ha ha ha... Xem ở thành ý của ngươi, ta trả bọn họ cho ngươi đó!”
Triệu Thiên Dận rung xích sắt trong tay, lồng sắt bay thẳng về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn gắng nhịn cơn đau nhức toàn thân, cắn răng đưa tay đón lồng sắt.
Đúng lúc này, khóe miệng Triệu Thiên Dận lại hiện lên một nụ cười nham hiểm, miệng lẩm bẩm rồi hét lớn: “Bạo.”
Một tiếng này vang vọng đến tận chân trời, khiến tất cả mọi người đứng hình!
Những võ giả ở đây chưa từng nghĩ tới, có người có thể vô sỉ đến trình độ này!
Mà lúc này, hai tay Diệp Viễn vừa đụng tới cái lồng sắt bằng huyền thiết kia, hắn, tóm lấy cánh tay Diệp Hàng và Nhâm Hồng Lăng, nguyên lực ào ạt xông ra ngoài, nháy mắt bao chặt lấy hai người bọn họ!
“Oành oành oành...”
Trên trăm tấm Viêm Bạo Phù cấp năm đồng thời phát nổ, uy lực không thể tưởng tượng ra!
Bằng vào thực lực hai vợ chồng Diệp Hàng, dù cho bị chạm phải chút xíu xũng sẽ bị nổ thành tro bụi!
Diệp Viễn điều động hết nguyên lực của mình ra bảo hộ cha mẹ, mình thì dùng thân thể chống đỡ mấy trăm tờ Viêm Bạo Phù phát nổ!
Diệp Viễn bị cú nổ thổi bay ra ngoài nghìn trượng.
Song tay hắn vẫn nắm chặt lồng sắt, cả người mang theo lồng sắt bay ngược ra ngoài.
Khoảnh khắc rơi xuống đất, Diệp Viễn thoáng động ý nghĩ, thu lồng sắt vào Hạo Thiên Tháp, còn bản thân hắn thì nặng nề rơi bịch xuống đất.
Lần này, Diệp Viễn không còn bò dậy nữa!
“Ha ha ha, tiểu tử ngu xuẩn này! Ở trên đời, có cái gì có thể quan trọng hơn tính mạng của chính mình? Vì người khác, lại tình nguyện tự mình đi tìm cái chết, thật là ngu không ai bằng. Có điều chính nhờ ngươi ngu xuẩn như vậy nên ta cũng được bớt việc một chút! Hiện tại... ta sẽ tiễn ngươi ra đi!” Triệu Thiên Dận bay đến nơi Diệp Viễn nằm, cất tiếng cười to, nói.
Hắn vung một chưởng, định vỗ xuống người Diệp Viễn, rốt cuộc Tinh Uyên không nhịn được nữa, bèn ra tay!
“Triệu Thiên Dận, ngươi quả là vô sỉ cực kỳ! Đừng mơ động đến Diệp Viễn.”
Triệu Thiên Dận lạnh lùng nhìn hắn, tùy tiện đánh ra một chưởng, cứ thế đánh bay Tinh Uyên ra ngoài.
“Hừ! Một gã Đan Hoàng nho nhỏ, dám năm lần bảy lượt làm càn trước mặt bổn hoàng, nghĩ ta thực sự không làm gì được ngươi chắc? Cuồng Phong Giới chúng ta đây chỉ là một nơi hẻo lánh, đoán chừng có giết ngươi, nghiệp đoàn luyện dược sư hẳn sẽ không hỏi tới đâu!” Đối với Tinh Uyên, Triệu Thiên Dận rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Sư phụ!” Đám người Thi Hạo Nhiên vội vàng xông lên đỡ Tinh Uyên.
Chỉ một kích này đã đủ khiến Tinh Uyên trọng thương!
Nhưng ngay sau đó, Triệu Thiên Dận đã lại đặt mục tiêu lên người Diệp Viễn, hắn cười gằn nói: “Chẳng phải vừa rồi ngươi còn kiêu ngạo lắm cơ mà? Không phải nói muốn giết ta sao? Hiện tại, ta đang muốn xem ai giết ai đây!”
Dứt lời, hắn vung tay, ngưng tụ ra một đạo kiếm nguyên lực, đâm thẳng về phía ngực Diệp Viễn!