Chương 74: Dẫn Hồn Hương!
“Lục nhi! Lục nhi!” Diệp Viễn trở lại chỗ ở, lớn tiếng tìm kiếm Lục nhi, thế nhưng không có người đáp lại.
Diệp Viễn vô cùng nghi hoặc, Lục nhi hẳn là ở chỗ này chờ mình xuất quan mới đúng, người đi đâu mất rồi?
Lục nhi rất nhu thuận, nếu là thật sự có việc, hẳn sẽ lưu lại tin tức cho mình, nhưng Diệp Viễn tìm khắp chỗ ở cũng không tìm thấy manh mối gì.
Lại hỏi những người xung quanh, cũng không có người nào biết.
Trương Hằng tâm cơ thâm sâu, chọn đúng thời điểm mọi người đều đang lên lớp, chỉ có lúc Diệp Viễn đi học thì nàng mới đi học.
Diệp Viễn bế quan, nàng cũng sẽ không có tâm tư đi học, lại vừa hay cho Trương Hằng cơ hội ra tay.
“Kỳ quái, Lục nhi rốt cuộc đi chỗ nào rồi? Chẳng lẽ bên trong học viện Đan Võ, lại còn có người dám ra tay bắt cóc?” Diệp Viễn ngồi xuống bên cạnh bàn, bắt đầu rơi vào trầm tư.
Lục nhi có thể hay không đi tìm Đường Vũ?
Ở trong này, Lục nhi chỉ có mình Đường Vũ là bằng hữu.
Nghĩ đến Đường Vũ, Diệp Viễn trong lòng buông lỏng, đang muốn đi ra cửa tìm Đường Vũ, lại truyền đến tiếng đập cửa.
Mở cửa ra nhìn, không phải Đường Vũ thì còn là ai nữa?
Đường Vũ vừa thấy Diệp Viễn, không khỏi mừng rỡ nói: “Ta đoán Diệp sư huynh cũng nên xuất quan rồi, nên mới qua đây nhìn xem, không nghĩ tới vừa lúc đụng phải. A? Sư huynh...... Ngươi thế nhưng đã là Nguyên Khí tầng sáu? !”
Đường Vũ trợn mắt há mồm, tiến bộ của Diệp Viễn cũng quá mức dọa người rồi!
Chính hắn dưới sự trợ giúp của Diệp Viễn, không lâu trước phải khó khăn lắm mới đột phá được Nguyên Khí tầng sáu.
Một tháng trước, lần đầu tiên Đường Vũ nhìn thấy Diệp Viễn, hắn vẫn là Nguyên Khí tầng một.
Một tháng sau, Diệp Viễn vậy mà đã cùng một cảnh giới với hắn!
Nhớ tới Sát Cừu Ảnh một chỉ kia của Diệp Viễn, Đường Vũ tin tưởng, nếu hắn cùng Diệp Viễn đối chiến, Diệp Viễn tuyệt đối có thể giết chết hắn trong chớp mắt!
Đường Vũ hiện tại cảm giác, Diệp Viễn trước mắt giống như một con rồng ẩn mình, nay rời khỏi chỗ nước sâu, một khi bay lên trời, sẽ không có người nào có thể cản trở!
Đường Vũ còn đang đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, không hề phát giác sắc mặt Diệp Viễn không hề tốt một chút nào.
Diệp Viễn nhìn nhìn phía sau Đường Vũ, xác nhận chỉ có mình hắn tới, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Hắn khoát tay áo, không để ý đến khiếp sợ của Đường Vũ, mở miệng hỏi: “Ngươi sao lại tới một người?”
Đường Vũ sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Ta không tới một người thì tới mấy người?”
Diệp Viễn nhướng mày: “Ta bế quan mấy ngày nay, Lục nhi không tới tìm ngươi sao?”
Đường Vũ trong lòng cả kinh, cũng lắc đầu nói: “Không có, ta mấy ngày nay cũng không nhìn thấy Lục nhi, nàng không có đến tìm ta. Sao vậy, chẳng lẽ Lục nhi đã xảy ra chuyện?”
Diệp Viễn lúc này đã có chút tâm thần không yên: “Ta sau khi trở về tìm nửa ngày cũng không thấy nàng, ta có loại dự cảm không tốt, luôn cảm thấy nàng đã xảy ra chuyện.”
“Có lẽ Lục nhi chờ ngươi chờ đến buồn chán, nhất thời ham chơi chạy ra ngoài. Đây chính là Đan Võ học viện, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, Diệp huynh không cần lo lắng.” Đường Vũ khuyên nhủ.
Diệp Viễn thở dài nói: “Chỉ hy vọng là như thế.”
Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc, bất an trong lòng Diệp Viễn cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn bỗng nhiên đứng lên nói với Đường Vũ: “Đường huynh mời trở về đi, ta còn có chút lo lắng cho Lục nhi, ta đi tìm nàng xem sao.”
“Ta cũng đi cùng ngươi, hai người tìm cơ hội sẽ lớn hơn một chút.” Đường Vũ nói.
Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không cần, một mình ta đi là được rồi.”
Nói xong, Diệp Viễn tùy tay lấy một kiện y phục của Lục nhi rồi ra ngoài.
......
Diệp Viễn cũng không có một đường tìm loạn, hắn trực tiếp đến phòng luyện đan của Phong Nhược Tình.
Sau khi từ hoàng thành trở về, Phong Nhược Tình chẳng những đột phá được cảnh giới, hơn nữa cảm ngộ của m Dương Phân Lưu Thuật cũng thâm sâu hơn rất nhiều.
Mấy ngày này Diệp Viễn bế quan, nàng tự nhiên liền tránh ở trong phòng luyện đan luyện tập m Dương Phân Lưu Thuật.
Phong Nhược Tình nhìn thấy Diệp Viễn cũng có chút kinh ngạc, bất quá Diệp Viễn không cho nàng cơ hội nói chuyện.
“Ta muốn mượn phòng luyện đan của ngươi dùng một chút, chuẩn bị giúp ta một vài thứ nguyên liệu!”
Tùy tay ném cho Phong Nhược Tình một tờ giấy, Diệp Viễn liền trực tiếp tiến vào phòng luyện đan, hắn giống như đang ở phòng luyện đan của chính mình.
Lời nói của Diệp Viễn chẳng khác nào đang ra lệnh, Phong Nhược Tình đối với thái độ của hắn vô cùng để bụng, nhưng lại thần kỳ không có phát hỏa, bởi vì nàng chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc đáng sợ đến như vậy ở trên mặt Diệp Viễn.
Phong Nhược Tình tâm tư linh hoạt, biết nhất định đã phát sinh chuyện gì đó.
“Thôi thôi, ai bảo ta thiếu nợ hắn.”
Phong Nhược Tình sâu kín thở dài, lại thật sự giống như thị nữ đi chuẩn bị nguyên liệu mà Diệp Viễn cần.
Nếu người khác nhìn thấy nàng đường đường là Tần quốc trưởng công chúa thế nhưng lại làm ra chuyện như này, còn không cả kinh đến cằm cũng rớt xuống?
Không lâu sau Phong Nhược Tình đã trở lại, nguyên liệu Diệp Viễn cần đều là những nguyên liệu thường gặp, cũng không khó tìm, lấy thân phận của Phong Nhược Tình tự nhiên là dễ như trở bàn tay.
Chỉ là Phong Nhược Tình rất tò mò, Diệp Viễn rốt cuộc muốn luyện chế đồ vật gì.
Đem nguyên liệu đưa cho Diệp Viễn, Phong Nhược Tình nhịn không được hỏi: “Có vài loại không phải là dược liệu, ngươi muốn những nguyên liệu này là để luyện chế thứ gì?”
Diệp Viễn tiếp nhận nguyên liệu, đạm mạc nói: “Ngươi không cần phải xen vào, nhìn là được rồi, nổi lửa!”
“Ngươi! Ngươi thật sự xem ta là hạ nhân?” Phong Nhược Tình không khỏi một trận chán nản, người này cũng quá không coi ai ra gì rồi!
“Nếu không hỗ trợ thì đứng ra một bên đi, không được làm chậm trễ ta!” Lời nói của Diệp Viễn càng ngày càng lạnh như băng.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Phong Nhược Tình lại đến bên cạnh Hồng Liên đỉnh, giúp Diệp Viễn mở ra địa hỏa.
Diệp Viễn thấy thế cũng không có biểu tình gì, giờ lòng hắn đang nóng như lửa đốt, tuy nhiên hắn vẫn biết càng sốt ruột càng phải trấn định, không thể có một chút rối loạn.
Lửa nổi lên, Diệp Viễn bắt đầu luyện chế.
Lần luyện chế này cũng không có gì kinh thiên động địa, chỉ là một ít thủ pháp luyện chế nhìn qua vô cùng đơn giản, nhưng loại thủ pháp này Phong Nhược Tình lại chưa bao giờ gặp qua.
Không có quá trình phối dược, cũng không có quá trình tinh luyện dược phôi, Diệp Viễn nhóm lửa rèn luyện đống nguyên liệu, nhìn qua có chút nhàn hạ.
Sau nửa canh giờ, thành quả luyện chế của Diệp Viễn xuất hiện, đó là một vật hình dạng giống viên phấn, có điều bên ngoài là bụi đen.
“Đây là cái gì?” Phong Nhược Tình lại tò mò hỏi.
“Dẫn Hồn hương!”
Diệp Viễn lần này không cự tuyệt trả lời, chỉ là thời điểm hắn nói chuyện lại thở dài ra một hơi, lồng ngực phập phồng biểu hiện ra hắn lúc này đang thấp thỏm.
“Dẫn Hồn hương? Dùng để làm gì?” Phong Nhược Tình chưa bao giờ nghe nói đến thứ này, tò mò hỏi.
Diệp Viễn không có trả lời, mà lại ném Dẫn Hồn Hương lên trên bộ y phục hắn mang tới, sau đó tay tạo thành quyết, đưa tới một ngọn lửa, nhiệt độ của địa hỏa vô cùng cao, nháy mắt đem y phục của Lục nhi đốt thành một đoàn khói nhẹ.
Thế nhưng điều thần kỳ chính là, đoàn khói nhẹ kia không hề tiêu tan ở trong không trung!
Ngay sau đó, khói nhẹ động, Diệp Viễn cũng động.
“Ngươi đi đâu?” Phong Nhược Tình không rõ tình hình, mở miệng hỏi.
Diệp Viễn cũng không để ý tới nàng, đi theo đoàn khói kia chạy ra ngoài.
Phong Nhược Tình khẽ cắn răng, do dự một lát, cũng quyết định đi theo.