Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 764: Hồi ức

Chương 764: Hồi ức
“Diệp Viễn, bây giờ chúng ta ra ngoài bằng cách nào?”
Quân Thiên Vũ hỏi ra vấn đề trong lòng mọi người, từng người từng người đều lắng nghe tình hình. Cái nơi quỷ quái này, bọn họ không muốn ở lại thêm dù chỉ một khắc!
Ngay cả Ứng Thiên Nhai và Bùi Văn Cường cũng không tự chủ được mà dựng lỗ tai lên.
Từ một khắc bọn họ tỉnh lại kia thì Diệp Viễn đã trở thành người quyết định tuyệt đối trong nhóm người này rồi.
Hạ Thư Mính thì không cần nói nữa, lúc trước vẫn luôn thích nhảy nhót cùng Bùi Văn Cường bây giờ cũng cúi đầu xưng thần, còn có ai dám nhảy ra cơ chứ?
Diệp Viễn nói: “Đường ra ở ngay tại tế đàn, chúng ta đi thôi!”
Khoảng thời gian mọi người hôn mê, Diệp Viễn cũng không có nhàn rỗi.hắn dùng bí pháp hành hạ nguyên linh của Thương Viêm một hồi, buộc hắn phải nói ra rất nhiều bí mật của động phủ này.
Tà Linh Tử vì thức tỉnh lần nữa đã chuẩn bị rất nhiều đường lui.
Nhưng mà đường lui này hắn không dùng được mà toàn bộ lại tiện nghi cho Diệp Viễn.
Mà cái tế đàn đó chẳng những là nòng cốt của La Thiên Phong Hồn Đại Trận mà còn còn là thông đạo thông với thế giới bên ngoài của động phủ.
Không thể không nói, thành tựu của Tà Linh Tử này trên con đường trận pháp này vẫn là có, phần tâm tư này rất tỉ mỉ, đến Diệp Viễn cũng có chút bội phục.
Trên tế đàn, Diệp Viễn dựa theo phương pháp Thương Viêm nói mở truyền tống trận ra, mọi người đẩy mở quan tài xây, nhưng mà đồ vật bên trong đã sớm bị Diệp Viễn dời đi nên rỗng tuếch.
Trong quan tài này, chính là thông đạo truyền tống trận.
Mọi người đi vào quan tài, thì ánh sáng chợt lóe, cuối cùng thì cũng biến mất khỏi động phủ thời thượng cổ.

Lúc này, ở vực đá rất xa, trụ sở chính của cửa hàng Thiên Duyên, một tên cường giả Đan Đế đang nghiên cứu đan dược.
Một lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi cách chỗ hắn không xa đang phẩm trà.
Đan Đế nghiên cứu đan dược, vốn dĩ là chuyện không thể nào bình thường hơn được nữa.
Chỉ là bày đầy trên bàn dài lại toàn bộ là đan được cấp năm!
Một cường giả Đan Đế lại nghiên cứu đan dược cấp năm thì đây không phải là chuyện bình thường rồi.
Trên bàn dài bày rất nhiều dụng cụ, trong đó có các loại dụng cụ dịch thể.
Hắn vừa nghiên cứu, vừa cau mày.
Cuối cùng lại bùi ngùi thở dài, để đồ trong tay xuống.
Lão nhân râu tóc bạc phơ kia thấy vậy cũng để chung trà trog tay lên bàn, đi tới bên người Đan Đế, có hơi kinh ngạc nói: “Tuân Trạch lão đệ, thậm chí đến ngay cả ngươi cũng không phân giải được đan dược cấp năm nho nhỏ này hay sao?”
“Đại trưởng lão, không phải là Tuân Trạch ta nâng cao chí khí của người khác, diệt đi uy phong của mình. Nhưng mà đan dược này đến cả mấy lão quái vật của công hội luyện dược sư cũng chưa chắc đã có thể phân giải ra được!” Tuân Trạch cảm khái nói.
Đại trưởng lão giương lông mày lên, kinh ngạc hỏi: “Còn tà môn như vậy?”
Tuân Trạch gật đầu đáp: "Đan dược cấp năm này thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng mà chính là lấy thủ pháp độc môn luyện chế thành. Mà chúng ta dù có phân giải ra được thành phần, thì theo lý thuyết cũng không thể nào có cách luyện chế được thành đan. Gã luyện dược sư này nhất định là một thiên tài, thật không biết là hắn đã lấy thủ pháp gì, để có thể kết hợp được những dược liệu này, còn có thể khiến dược hiệu tăng lên nhiều như vậy. Trong mắt của ta, đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi!”
Tuân Trạch này, là chủ tịch luyện dược sư của cửa hàng Thiên Duyên, cũng là Đan Đế cao cấp duy nhất của cửa hàng Thiên Duyên!
Đan dược mà hắn nghiên cứu, chính là đan được được gửi tới từ một chi nhánh của cửa hàng Thiên Duyên cách rất xa Thánh Địa Bạch Vũ Xích Hà, cũng chính là mấy loại đan dược mà Diệp Viễn đưa ra.
Kỳ thật sau khi những đan dược này được đưa tới trụ sở chính của cửa hàng Thiên Duyên thì đã có một nhóm cường giả Đan Đế thử phân giải, chỉ là kết quả cuống cùng đều là như nhau – không phân giải được.
Cửa hàng Thiên Duyên tìm thấy cơ hội làm ăn bên trong những đan dược này, dĩ nhiên là không cam lòng thất bại như vậy, vì vậy đã để Bạch Vũ Vực gửi một ít đan dược qua đây, để Tuân Trạch – chủ tịch luyện dược sư đến thử phân giải.
Chỉ là kết quả cuối cũng vẫn là thất bại!
Những đan dược này, kỳ thật đều là lúc thời niên thiếu Diệp Viễn nghiên cứu cải tiến dược lý nghiên cứu ra, chỉ có điều Diệp Viễn không muốn để cho bọn chúng diện thế mà thôi.
Cơ Thanh Vân đời trước có chí khí rất lớn, đối với việc sửa đổi đan được cấp năm này vốn là nhìn không thuận mắt.
Điều có thể khiến cho Cơ Thanh Vân thực sự động tâm sợ rằng cũng chỉ có đan dược cấp chín hiếm thấy mà thôi.
Cũng may là đời trước Diệp Viễn cũng không có đem những đan dược này truyền rao, bằng không hắn cũng thật sự không dám tùy tùy tiện tiện lấy ra bán.
Đại trưởng lão là người hiểu công việc, nghe vậy hơi kinh ngạc nói: “Dược lý… thế mà đều không thông sao?”
Tuân Trạch gật đầu nói: “Nào chỉ là không thông, quả thực là vô dụng mà! Mấy loại dược liệu này kết hợp lại với nhau, theo lý thuyết thì sợ là có cho Đan Thần luyện chế chắc cũng là phế đan! Thật là không biết người luyện dược sư này làm cái gì mà có thể khôi phục những thứ rách nát này một cách thần kỳ như vậy! Đại trưởng lão, rốt cuộc là ai luyện chế đan dược này vậy?”
“A… vậy thì quá đáng sợ! Ta đã hỏi chi nhánh Bạch Vũ Vực rồi, những đan dược này chỉ là của một tiểu tử Thần Du Cảnh vừa mới phi thăng luyện chế được!” Đại trưởng lão nói ra lời này đến chính mình cũng cảm thấy có chút không dám tin.
Tuân Trạch nghe vậy túm lấy cả y phục của Đại trưởng lão, cả kinh kêu lên: “Ngài nói cái gì? Thần Du Cảnh? Đây… không phải là ngài đang nói đùa ta đấy chứ?”
Tuân Trạch kêu lên sợ hãi, đến mức thay đổi cả giọng nói, có thể đoán được trong lòng hắn khiếp sợ đến mức nào.
Chủ tịch cao nhất trong đám luyện dược sư của chuỗi cửa hàng Thiên Duyên đều giống như Tuân Trạch chưa bao giờ hỏi đến thế sự.
Đại trưởng lão đem đan dược đến cho hăn phân giải, mặc dù trong lòng hắn có chút xem thường nhưng vẫn đi làm.
Huống chi trước đây, đã có rất nhiều Đan Đế không phân giải ra được. Cho nên, hắn căn bản cũng không có hỏi lai lịch của đan dược này.
Lúc này lại nghe được người luyện chế đan dược này chỉ là một Đan Hoàng, thì phản ứng đầu tiên hắn phản ứng được là… không thể nào!
Đại trưởng lão cười khổ nói: “Tuân Trạch lão đệ, ngươi cảm thấy ta có thời gian rảnh rỗi để đùa với ngươi kiểu này sao? Kỳ thật lần đầu tiên ta nghe được tin tức này, cũng không thể nào tin được, có điều đã nhiều lần hỏi thăm bên dưới, mới dám chắc chắn chuyện này đích xác là thật! Có điều ta nghe nói, phía sau tiểu tử này còn có một cao nhân, chỉ là cao nhân này không có ra mặt. Bên kia suy đoán, cái gọi là cao nhân đó, rốt cuộc có phải là không tồn tại hay không!”
Tuân Trạch hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt biến thành kinh dị: “Đại trưởng lão, kỳ thật vừa rồi khi thất bại ta đã nghĩ đến một người! Nếu như nói trên đời này thật sự có người có thể làm được điều này mà nói thì… Vậy thì chỉ có thể là hắn! Nhưng vấn đề là, người kia sớm đã chết rồi! Chẳng lẽ… cái này là do hậu bối ở hạ giới lấy được truyền thừa của Đan Thần?”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, ngay cả Tuân Trạch cũng đều lắc đầu, hủy bỏ nói: “Điều này sao có thể được? Quá hoang đường!”
Đại trưởng lão động tâm, hỏi: “Người ngươi vừa nói, chẳng lẽ là…”
Tuân Trạch gật gật đầu, mang theo thần sắc sùng bái, gằn từng chữ một: “Không sai, chính là Cơ Thanh Vân!”
Dừng một chút, Tuân Trạch bổ sung nói: “Cơ Thanh Vân tuyệt đối là một đệ nhất thiên tài đan đạo mà mấy vạn năm nay mới có được! Lý giải của hắn đối với đan đạo, cùng với những Đan Đế chúng ta hoàn toàn trái ngược! Chính vì vậy, hắn thường xuyên luyện chế ra được những đan dược không thể tưởng tượng nổi! Nếu như không phải là không thể nào đánh vỡ được những ràng buộc này, thì thành tựu đan đạo của hắn thành thần cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn! Ài… Đáng tiếc một đời thiên tài lại tự nhiên bỏ mình như thế.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất