Chương 83: Sóng to gió lớn!
“Diệp Viễn, đây là ngươi bức ta!” Lâm Thiên Thành nhìn Diệp Viễn tràn đầy oán độc.
Nói xong, khí thế trên người Lâm Thiên Thành đột nhiên tăng mạnh, nguyên lực xung quanh điên cuồng mà dũng mãnh hướng về phía Lâm Thiên Thành.
Diệp Viễn nhìn thấy một màn này, sắc mặt dần trở lên ngưng trọng!
“Mau nhìn! Lâm sư huynh hắn...... hắn đang đột phá! Hắn sắp đột phá Linh Dịch Cảnh rồi!”
“Lâm sư huynh sớm đã có thể đột phá được Linh Dịch Cảnh, chỉ là vì khảo hạch địa cấp tiến giai, mới đem thực lực áp chế ở nửa bước Linh Dịch Cảnh.”
“Ai, Lâm sư huynh cũng bị Diệp Viễn bức nóng nảy rồi, ai có thể nghĩ đến hắn thế nhưng có thể luyện thành Lãng tầng tám? Kia chính là phát lực gấp mười sáu lần a!”
“Đúng vậy, Diệp Viễn quá mạnh mẽ, hắn mới Nguyên Khí tầng sáu, vậy mà lại đem Lâm sư huynh ở nửa bước Linh Dịch Cảnh bức đến loại tình cảnh này! Bất quá....... đến đây là kết thức rồi. Lâm sư huynh đột phá Linh Dịch Cảnh, con bài chưa lật của Diệp Viễn đã dùng hết, nửa điểm phần thắng cũng không còn.”
Mọi người hiển nhiên không xem trọng Diệp Viễn. Thời điểm Lâm Thiên Thành nửa bước Linh Dịch Cảnh, Diệp Viễn cũng đã vô cùng cố hết sức, hiện tại đột phá Linh Dịch Cảnh, Diệp Viễn còn lấy cái gì cùng hắn đánh?
Trên lầu các ngoài trăm trượng, Tả Bất Quy vỗ vỗ ngực, một bộ dạng bị kinh hách: “Trời ạ, hù chết ta rồi, thiếu chút nữa ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ngay cả nội đan thú sừng tê giác khó khăn lắn mới lấy được cũng đem đi trả cược rồi. Ta nói này lão Long, cái kia Linh Nguyên Đan của ngươi có thể lấy ra rồi đi?
Long Đường nhìn ra xa xa, trong lòng cũng là một trận thở dài.
Diệp Viễn ngàn tính vạn tính, chỉ sợ cũng không tính đến Lâm Thiên Thành lâm trận lại đột phá, cái này thật sự là bị động rồi!
Tuy rằng trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng là hắn biết, phần thắng của Diệp Viễn đích thực không lớn.
Bất quá trong lòng nghĩ thế nào là một chuyện, ngoài miệng lại nói: “Gấp cái gì? Còn chưa có đánh xong đâu!”
“Hắc hắc, ngươi thật sự là chưa đến phút cuối thì chưa chết tâm! Đều đã thành như vậy rồi, Diệp Viễn căn bản ngay cả một phần phần thắng cũng không có, ngươi còn cứng đầu cái gì nữa?”
“Ngươi đều đã nói, hắn vẫn còn chưa đến một phần phần thắng, chỉ cần phần thắng không phải là số không, vậy tức là vẫn còn hi vọng.”
Mặc dù vẫn mạnh miệng phản bác, nhưng bản thân Long Đường chính là người như vậy. Không thực sự đến lúc tuyệt vọng, hắn sẽ không có khả năng buông tha.
Tả Bất Quy á khẩu không trả lời được, đành phải nói: “Được! Chúng ta cứ xem xem thế nào, đợi mà coi! Đợi bọn họ đánh nhau xong rồi, ngươi còn không ngoan ngoãn đem Linh Nguyên Đan nộp ra ư?”
......
Phía trên một lầu các khác, một người thanh niên và một vị trung niên tùy tiện mà đứng.
“Nhị bá, ngươi thấy thế nào?” Người thanh niên mở miệng hỏi vị trung niên.
“Kẻ này mà không trừ, ngày sau sẽ trở thành họa lớn của Tô gia!”
“Ta cũng cho rằng như vậy! Cũng không biết trên người hắn đã xảy ra chuyện gì, trong một tháng này thăng tiến đến đáng sợ như vậy!”
“Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, kẻ này tuyệt đối không thể lưu lại! Diệp Hàng một người đã vô cùng khó giải quyết, nếu lại để nhi tử của hắn lớn lên, Tô gia về sau chỉ sợ phải rút khỏi việc buôn bán dược liệu rồi!”
Người thanh niên cũng vô cùng tán đồng, gật đầu nói: “Nhị bá, Hình Đương bên kia...... ?”
“Yên tâm đi, ta sớm đã chào hỏi tốt người phía dưới rồi, để bọn họ coi như không thấy chuyện này. Cứ để Diệp Viên với Lâm Thiên Thành đánh nhau, bất luận kết quả như thế nào, Diệp Viễn đều chết chắc rồi.”
Thanh niên nghe vậy làm như thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Này cũng giúp lão gia xả được cục giận đó rồi, Nhị bá ngươi không động thủ, vậy mà lại không một ai ra mặt. Xem ra, bọn họ cùng chúng ta có chủ ý giống nhau, đều muốn tọa sơn xem hổ đấu.”
Vị trung niên cười lạnh một tiếng: “Tọa sơn xem hổ đấu? Ha hả, hai con mèo nhỏ thôi.”
Trong hai người này, người thanh nên chính là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ sau của Tô gia, Tô Nhất Sơn, mà vị trung niên kia lại là nhị bá Tô Vũ Bách của Tô Nhất Sơn, cũng là trưởng lão Hình Đường của Đan Võ học viện!
Theo lí mà nói, bọn họ đã sớm nhận được tin tức, kịp thời ngăn cản trận chiến này là vô cùng dễ dàng.
Chỉ là cho đến thời điểm này, không hề có vị sư phụ nào ra mặt, giống như tất cả mọi người đều đạt thành ăn ý, để cho Lâm Thiên Thành và Diệp Viễn đánh xong mới thôi!
......
Diệp Viễn lạnh lùng nhìn về phía Lâm Thiên Thành, cũng không có ý định cắt ngang, mà lại lặng lẽ lấy ra một viên siêu phẩm Hồi Khí Đan nuốt xuống.
Mấy ngày hôm trước quay về Dược Hương Các, Diệp Viễn thuận tay luyện chế một đống đan dược khá hữu dụng.
Lấy thực lực của hắn, luyện chế đan dược cấp một là dễ như trở bàn tay.
Ăn vào siêu phẩm Hồi Khí Đan cấp một, nguyên lực của Diệp Viễn trong nháy mắt trở về trạng thái cao nhất!
Loại đãi ngộ này, cũng không phải người bình thường có thể hưởng thụ được.
“Diệp Viễn ăn cái gì? Nguyên lực của hắn thế mà trong nháy mắt liền khôi phục!”
“Vô nghĩa, khẳng định là Hồi Khí Đan rồi!”
“Chính là Hồi Khí Đan có thể làm cho nguyên lực khôi phục nhiều như vậy hả?”
“Này...... khả năng phẩm cấp khá là cao đi?”
“Phẩm cấp cao đến đâu có thể làm cho nguyên lực tràn đầy lại?”
“Cái này...... Cực phẩm? Siêu phẩm?”
“......”
Hành động Diệp Viễn nuốt đan dược phục hồi, khiến cho mọi người vây quanh đều chú ý.
Tả Bất Quy tựa hồ phát hiện cái gì, kinh ngạc nói: “Lão Long, ngươi xem trước ngực Diệp Viễn!”
Thân thể của võ giả trải qua tẩm bổ nguyên lực, đều sẽ vượt qua người bình thường, khoảng cách từ trăm đến trượng đối với Linh Dịch Cảnh võ giả mà nói, cũng không tính rất xa.
Ban đầu tất cả mọi người không có chú ý tới, trước ngực Diệp Viễn đeo một cái hung chương.
Mà hành động hắn nuốt đan dược phục hồi, cũng làm cho người ta chú ý tới hung chương hắn đeo trước ngực.
Long Đường tự nhiên cũng hấy được cái hung chương kia, không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
“Tê...... Vậy mà lạ là hung chương sơ cấp đan sư!” Long Đường luôn luôn bình tĩnh, lúc này cũng là kinh ngạc không thôi.
“Không...... Không có khả năng đi? Hắn mới Nguyên Khí tầng sáu a! Hung chương này có phải hay không là giả?” Cách nghĩ của Tả Bất Quy cùng đại đa số mọi người giống nhau, cho rằng hung chương này là giả.
“Làm sao có thể? Ai dám làm giả hung chương mà luyện dược sư công hội ban bố? Kia chính là sẽ trở thành địch nhân của tất cả luyện dược sư, tuyệt đối là chết không có chỗ chôn!”
“Nhưng mà lấy hồn lực Nguyên Khí tầng sáu của hắn, làm sao có thể luyện chế ra đan dược cấp hai?”
“Ta nhớ ra rồi. Mấy ngày trước, học viện tổ chức một lần khảo hạch tập thể, Diệp Viễn hình như đã ở trong đó! Hắn hình như từ sau khi trở về từ luyện dược sư công hội liền tiến hành bế quan, nói cách khác, thời điểm hắn trở thành đan sư sơ cấp, mới chỉ có Nguyên Khí tầng bốn!”
Long Đường cũng bị phân tích của chính mình dọa sợ, nếu thật là nói như vậy, Diệp Viễn thật sự quá mức yêu nghiệt.
Phát hiện này ở giữa nhóm đệ tử tạo ra một trận sóng to gió lớn, tất cả mọi người đều bắt đầu nghị luận. Đương nhiên, đại bộ phận lời nghị luận đều cho rằng...... làm giả.
Sử dụng hung chương giả của luyện dược sư, tính chất của việc này có thể so với giết người ở học viện còn nghiêm trọng hơn!
Tô Nhất Sơn sắc mặt ngưng trọng nói: “Nhị bá, hung chương kia là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ hắn thật sự thông qua khảo hạch?”
Sắc mặt của Tô Vũ Bách cũng không tốt chút nào, gật đầu nói: “Nếu Diệp Viễn không phải ngu ngốc, hung chương kia hẳn là thật! Bất quá...... tiểu tử này lại càng không thể lưu!”
“Luyện dược sư sơ cấp Nguyên Khí Cảnh tầng sáu, Nhị bá muốn giết hắn, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đi?”
“Hừ! Thiên tài chết đi...... liền không còn là thiên tài! Đám lão quỷ kia, lẽ nào còn có thể bởi vì ta giết một tiểu tử làm trái quy tắc học viện mà cùng Tô gia ta đối địch?” Tô Vũ Bách cười lạnh nói.
“Ý tứ của nhị bá là...... ?
Tô Vũ Bách làm một động tác cắt cổ, lạnh như băng nói: “Chờ bọn hắn đánh xong, ta trực tiếp đi lên giết Diệp Viễn!”