Chương 830. Mở to đầu óc ra đi!
Trên mặt mỗi một trưởng lão đều lộ ra thần sắc rối rắm, thi triều tối hôm qua đã tạo cho bọn họ một ấn tượng quá sâu sắc.
Mai Cốt Chi Địa này vừa nhìn thì đã biết không phải là nơi bình thường, làm không tốt một chút thì sẽ phải bỏ cái mạng nhỏ lại ở nơi này.
Thậm chí các trưởng lão Vô Tướng Cảnh đi vào bên trong cũng chưa chắc sẽ chiếm được chỗ tốt.
“Diệp thiếu chủ, ngay cả Vô Tướng Cảnh cũng không chắc có thể ngăn chặn được thi triều này! Trừ phi là chính thánh chủ của các đại thánh địa chúng ta tự xuất thủ, bằng không thì căn bản là không có khả năng tiêu diệt được!” Một vị trưởng lão của thánh địa Phi Hồng nói.
Diệp Viễn cười nói: “Thánh chủ xuất thủ là có thể dẹp yên sao?”
Mọi người biến sắc, nhưng tất cả đều yên lặng không nói gì.
Ai cũng không biết bên trong cái Mai Cốt Chi Địa này có gì thế nhưng có thể dẫn phát quy mô thi triều lớn như vậy thì chỉ sợ bên trong không hề đơn giản chút nào.
Thánh chủ của một thánh địa cũng chỉ là Đạo Huyền Cảnh tầng một.
Tuy là cường đại nhưng một khi đi vào cũng có khả năng là không thể đi ra, thật sự rất khó mà nói.
“Diệp thiếu chủ, vậy ngươi có ý kiến gì? Nếu không ngại thì cứ nói ra trước đã, để mọi người thương nghị một chút cũng tốt hơn.” Thịnh Tuấn bỗng nhiên nói.
Qua một đêm, Thịnh Tuấn đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Diệp Viễn, đến cách nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều.
Diệp Viễn gật đầu, chậm rãi nói: “Đêm qua mọi người đều đã tiêu hao rất lớn, tiến nhập vào Mai Cốt Chi Địa này cũng không thể nhất thời gấp gáp. Ta có một đề nghị, thông báo chuyện này đến toàn bộ bảy thánh địa của Bạch Vũ Vực, trần thuật hết chuyện này cho bọn họ biết. Sau đó mỗi một thánh địa phải phái ít nhất một trưởng lão Vô Tướng Cảnh dẫn đội. Mọi người cùng nhau tiến vào bên trong, sinh tử là do mệnh trời! Thánh địa nào không đến thì chính là kẻ địch chung của cả Bạch Vũ Vực!”
Bạch Vũ Vực là một khu vực nhỏ, đại đa số địa vực đều do bảy đại thánh địa thống trị.
Tứ đại thánh địa trước mắt này đã là hơn một nửa lực lượng của Bạch Vũ Vực. Bốn nhà này liên hợp thông báo đến cả Bạch Vũ Vực thì tam vực còn lại cũng không thể không đến theo lời triệu tập.
Liên quan đến chuyện sống còn lớn như vậy thì tất nhiên tứ đại thánh địa sẽ không thể hàm hồ.
“Vậy nếu như...” Hoa Thư Kiệt có chút chần chờ nói.
“Nếu như chúng ta đều chết hết trong đó thì Bạch Vũ Vực cũng không ổn, mỗi một phe phải tự mình tìm cách thoát thân! Việc này quan trọng, hay là các vị cứ trở về báo cáo với thánh chủ của mình để đưa ra định đoạt! Nhưng thời gian chậm nhất là ba ngày, mỗi bên sẽ phải thương nghị đưa ra một kết quả cuối cùng. Nếu như ba ngày sau, mọi người còn không có câu trả lời thuyết phục thì Xích Hà bọn ta sẽ người thứ nhất rời khỏi Bạch Vũ Vực!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Cái gì, ngươi muốn vào cái Mai Cốt Chi Địa kia? Không được! Tuyệt đối không được!”
Đồ U nghe nói đến chuyện của hố hài cốt liền lo lắng. Thế nhưng khi hắn nghe Diệp Viễn nói muốn vào Mai Cốt Chi Địa thì sống chết cũng không chịu đồng ý.
Diệp Viễn là người hắn tuyển định để nối nghiệp, nếu bắt buộc đi để rèn luyện một chuyến thì được, nhưng mà loại tuyệt địa này hắn làm sao có thể để cho Diệp Viễn đặt bản thân vào nguy hiểm chứ?
“Thiếu chủ, dựa theo lời các ngươi nói thì Mai Cốt Chi Địa này chính là con đường chết, Vô Tướng Cảnh đi vào cũng không chắc có thể an toàn đi ra. Bản thân ngươi là thế hệ tương lai của thánh địa Xích Hà làm sao có thể đặt mình vào nguy hiểm?” Trầm Khâm cũng tận tình khuyên bảo Diệp Viễn mà nói.
“Những lão già lọm khọm bọn ta, tùy thời đều có thể đi tìm chết nhưng duy chỉ có ngươi là không thể chết! Thôi thì ta cũng không thể sống được mấy năm nữa, bất cứ giá nào lần này bản đế cũng phải xông vào Mai Cốt Chi Địa này một lần!” Đồ U biểu tình dứt khoát nói.
Trải qua một đoạn thời gian quan sát, Đồ U thoả mãn cực điểm đối với tên Diệp Viễn thiếu chủ này.
Bất luận là thiên phú, đầu óc hay là thủ đoạn, việc Diệp Viễn làm thiếu chủ không còn gì có thể bắt bẻ, tuyệt đối là người có một không hai để kế thừa vị trí thánh chủ!
Nếu như Diệp Viễn bị chết ở Mai Cốt Chi Địa thì thánh địa Xích Hà thật sự xong đời!
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đồ U, trong lòng Diệp Viễn cảm động nhưng cũng lắc đầu nói: “Tử khí trên người thánh chủ ngày càng nặng, thọ nguyên còn lại không còn bao nhiêu. Mai Cốt Chi Địa kia lại là một nơi âm khí cực mạnh, lực âm sát rất lớn. Người đi nơi đó, sợ rằng sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tập tức. Huống hồ tình trạng bây giờ của người một khi bị lộ diện thì cho dù Xích Hà có thể vượt qua nguy cơ lần này thì cũng sợ sẽ bị mấy thánh địa khác để mắt tới. Chuyến này vẫn còn cần một người chủ sự, tất nhiên ta là thí sinh thích hợp nhất."
Đồ U không khỏi đơ người, so với hắn Diệp Viễn suy nghĩ còn muốn chu toàn hơn.
Hơn nữa biểu hiện của Diệp Viễn, hẳn đã khiến cho những thánh địa khác chắc chắn rằng là hắn đang bế quan.
Lần này lộ diện một cái thì sẽ bị bại lộ hoàn toàn.
Đồ U thở dài nói: “Haiz! Người làm thánh chủ như ta, thực sự quá bất lực!”
Diệp Viễn cười nói: “Thật ra chuyến này cũng chưa chắc có nguy hiểm như vậy, ta nói với những người khác như vậy là vì muốn khiến cho thánh chủ của các thánh địa không xuất thủ. Nếu như thánh chủ của các thánh địa đều xuất thủ mà chỉ có Xích Hà không có động tĩnh gì sợ rằng sẽ làm cho bọn hắn hoài nghi.”
Đồ U nhìn Diệp Viễn, thực sự không biết nói cái gì cho phải.
Người này suy nghĩ chu toàn, nhìn xa trông rộng, đổi lại là chính mình thì cũng không có khả năng làm tốt hơn hắn!
“Được rồi, vậy chuyến này ngươi đi nhất định phải chú ý an toàn! Nếu như chuyện không thể làm, nhất định phải ưu tiên bảo đảm mạng sống! Có gì cần, cứ nói với ta!” Đồ U khó xử nói.
Ba ngày sau, đối với sự việc thi triều lần này bảy đại thánh địa cửu phẩm của Bạch Vũ Vực đều rất hưởng ứng, nhao nhao phái người đi đến Mai Cốt Chi Địa.
Khiến cho Diệp Viễn ngoài ý muốn chính là các thiếu chủ của những thánh địa khác đều tới!
Đội hình lúc này rõ ràng cường đại hơn rất nhiều so với lúc trước.
Mỗi một nhà đều phái ra hai vị trưởng lão Vô Tướng Cảnh, đồng thời mang theo hơn mười tên võ giả Thiên Khải Cảnh. Bảy nhà hội tụ vào một chỗ cũng có cả hơn trăm người.
Xích Hà bên này, ngược lại là nhiều hơn một vị võ giả Vô Tướng Cảnh. Ngoại trừ Vương Tán và Ngũ Tư Viễn ra thì nhiều thêm một vị Thải Nguyệt.
Chuyện lần này huyên náo ầm ầm, tất nhiên cửa hàng Thiên Duyên không thể không biết.
Để cho Diệp Viễn ngoài ý muốn là, Thải Nguyệt nghe nói Mai Cốt Chi Địa này là một nơi âm khí cực cao nên đã chủ động tìm tới hắn, yêu cầu được cùng đến đây.
Càng nhiều trợ thủ, Diệp Viễn đương nhiên sẽ không thể không nguyện ý.
“Này, tiểu tử, chính là ngươi nghĩ ra ý đồ xấu, ép buộc ba nhà chúng ta tới đây mạo hiểm đúng không?” Một người trẻ tuổi bỗng nhiên tìm tới Diệp Viễn, khó chịu nói.
Người này là thiếu chủ của thánh địa Thiên Lam tên là Vương Thạch.
Diệp Viễn nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Đây là trách nhiệm của các ngươi tại sao lại nói ta ép buộc đến?”
“Trách nhiệm cái rắm! Cái chỗ chết tiệt này lại không giáp giới với ba nhà chúng ta, dựa vào cái gì khiến cho bọn ta đến tham gia vũng nước đục lần này?” Vương Thạch mắng.
Vệ Thành đứng từ xa nhìn một màn này, trong lòng đắc ý một chút.
Vương Thạch này là một tên có tính tình nóng nảy, vừa rồi hắn hơi giựt dây một cái, liền trực tiếp tìm Diệp Viễn làm loạn.
Tuy là bất đắc dĩ mới đến cái Mai Cốt Chi Địa này, nhưng vì bị chính Diệp Viễn gây khó dễ nên trong lòng hắn luôn khó chịu.
Không tìm được trò gì thì trong lòng hắn làm thế nào cũng không vui nổi.
“Không dựa vào cái gì. Nếu không nguyện ý đến thì ngươi có thể rời đi ngay bây giờ, không ai thèm ngăn cản ngươi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Ngươi!” Vương Thạch không khỏi cứng lại.
“Đầu óc mở to ra một chút! Bị người khác dắt mũi mà vui vậy hả? Thật thiệt thòi khi ngươi vẫn là thiếu chủ của thánh địa Thiên Lam, thật không biết thánh chủ nhà các ngươi vì sao lại chọn cái đồ ngu như ngươi đến đây!” Sắc mặt Diệp Viễn lạnh lùng nói.
“Ngươi! Tiểu tử, ta xé cái miệng ngươi này!” Vương Thạch là một tên có tính tình nóng nảy, vừa nghe xong lập tức nổi giận.