Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 833. Thi Tôn

Chương 833. Thi Tôn
Diệp Viễn đặt Thải Nguyệt nằm thẳng dưới đất, thuận theo một trăm khối nguyên tinh hiện ra trên tay, hắn nhanh chóng bố trí xung quanh Thải Nguyệt.
Hắn bố trí trận pháp tương tự với trận pháp tụ linh nhưng lại dùng để tụ khí cực âm.
Tốc độ Diệp Viễn bố trí trận pháp rất nhanh, không mất bao lâu thì đã hoàn thành.
Trận pháp một khi đã hình thành liền tự động vận hành.
Khí âm cực khổng lồ, gào thét bắt đầu tụ lại chính giữa trận pháp.
Diệp Viễn cau mày khi thấy tình huống như vậy.
"Thải Nguyệt đã mất ý thức, căn bản là không cách nào tự chủ hấp thụ khí cực âm. Cứ tiếp tục như vậy thì đối với thân thể của nàng chỉ có hại chứ không có lợi! Thôi thì đã đưa phật đến tây phương thì đành phải giúp nàng một lần!"
Diệp Viễn nhảy nhẹ một cái tiến vào trong trận pháp.
Hắn đỡ Thải Nguyệt ngồi dậy, vận một cỗ nguyên lực bọc nàng lại giúp nàng ngồi vững, sau đó hai người bốn chưởng đối lập.
"Hô hô..."
Diệp Viễn vận chuyển nguyên lực lên, hấp thu toàn bộ khí cực âm mà trận pháp tụ lại được vào trong cơ thể mình, sau đó từ lòng bàn tay hắn chuyển sang cơ thể của Thải Nguyệt.
Cứ như vậy, khí cực âm trên người Thải Nguyệt tích càng lâu càng nhiều, mà cơ thể của nàng cũng ngày càng lạnh.
Đến sau cùng thậm chí một tia sinh khí trên người nàng cũng không có.
Nhưng Diệp Viễn giống như không để ý đến vẫn cứ như cũ đưa khí cực âm rót vào cơ thể nàng.
Đột nhiên Diệp Viễn có chút hưng phấn, mở hai mắt ra nhìn về phía Thải Nguyệt.
Hắn vừa rồi cảm nhận được rõ ràng trong cơ thể Thải Nguyệt có sinh ra một tia dương khí!
"Ô..."
Thải Nguyệt hơi nhíu mày, rên nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng có thể từ cõi chết sống lại!
Dần dần dương khí trong cơ thể Thải Nguyệt ngày càng thịnh.
Khi nàng chậm rãi mở mắt ra thì trong lòng không khỏi thất kinh.
Diệp Viễn lại tự lấy cơ thể của mình để chuyển khí cực âm cho nàng, phải biết việc này sẽ tạo thành tổn thương cực lớn cho Diệp Viễn!
"Ngưng thần tĩnh khí, tiếp tục hấp thụ khí cực âm! Có gì muốn nói thì cứ để sau! Đã phá được Thiên m Tuyệt Mạch Thể, tương đương với việc ngươi đã chết một lần. Sau này nó chẳng những không lấy mạng của ngươi mà còn giúp cho tu vi của ngươi tăng mạnh! Khí cực âm này rất có ích đối với việc tu luyện của ngươi, ngươi mau toàn lực hấp thu." Thấy Thải Nguyệt tỉnh lại, Diệp Viễn trực tiếp rút song chưởng về rồi dặn dò.
Trong lòng Thải Nguyệt rét run một chút, sau khi khẽ gật đầu cũng bắt đầu toàn lực hấp thụ khí cực âm.
Diệp Viễn đứng dậy rời khỏi trận pháp, vừa chạm đất liền lảo đảo một cái suýt nữa thì ngã xuống đất.
Hắc Phong sợ hết hồn, vội vàng nói: "Chủ nhân, người không sao chứ?"
Diệp Viễn khoát tay một cái nói: "Không sao, khí cực âm nơi này quả nhiên lợi hại, ngay cả thể chất của ta cũng có chút không đè ép được! Bằng hữu bên trong, ngươi đã nhìn lén lâu như vậy rồi chẳng lẽ muốn cứ nhìn trộm tiếp như vậy sao?"
Hắc Phong sửng sốt một chút, hắn lại không thể phát hiện ra trong này còn có người khác!
Một thân ảnh từ phía sau hiện ra, là một trung niên cả người đều phủ hắc bào.
Nhìn vẻ ngoài thì trung niên này không hề khác với người thường nhưng trong tròng mắt hắn phát ra lục quang nhàn nhạt rất yêu dị.
"Nhìn dáng dấp thì có vẻ như bọn ta đã quấy rầy ngươi thanh tu, thật xin lỗi." Diệp Viễn chắp tay nói.
Người trung niên mở miệng nói: "Ngươi hấp thụ nhiều khí cực âm như vậy mà lại không chết?"
Giọng nói của người trung niên vô cùng khàn, nghe thấy hết sức khô khốc khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái.
"Một ít khí âm cực mà thôi, vẫn không đủ để lấy mạng của ta. Nhưng mà ngược lại ta không ngờ động phủ này lại là của một Thi Tôn. Tại hạ nóng lòng muốn cứu người nên có chút mạo muội." Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
Người trung niên này chính là một Thi Tôn tầng tám!
Dường như trừ ánh mắt ra thì hắn đã không khác với người bình thường bao nhiêu.
Nơi này đối với võ giả nhân loại mà nói thì chính là chỗ chết, nhưng đối với Thi Tôn thì chính là nơi tu luyện tuyệt vời.
Lân cận nơi này đến một con cương thi cũng không thấy, hiển nhiên là bọn chúng không dám đến gần nơi này, bởi vì nơi này là động phủ của người trung niên trước mắt này!
Thi Tôn này chính là vì kiêng kỵ Hắc Phong, nếu không chỉ sợ đã sớm xuất thủ đối phó với Diệp Viễn.
Người trung niên quan sát Diệp Viễn một lúc rồi mở miệng nói: "Ta đã thấy qua ngươi, ngươi… rất lợi hại!"
"Ồ? Xem ra ngày đó ngươi cũng có mặt, không ngờ ngươi có thể nhớ ra ta." Diệp Viễn hơi bất ngờ nói.
"Cương thi chúng ta rất nhạy bén với mùi hơi thở, mặc dù trên người ngươi bao phủ một tầng phấn trầm hương nhưng mùi vị nguyên thủy vẫn không thể giấu giếm được ta." Thi Tôn nói.
Phấn trầm hương có tác dụng đối với cương thi cấp thấp nhưng đối với Thi Tôn bậc này thì căn bản giống như nước đổ đầu vịt.
Diệp Viễn nhún vai nói: "Được rồi, chúng ta không cần nói chuyện cũ nữa, nhưng ta lại có chút tò mò, thời gian mấy tên Thi Tôn các người ở đây đã rất lâu, vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng với nhân loại nhưng vì sao bây giờ lại hết lần này đến lần khác khống chế những cương thi cấp thấp kia để tập kích nhân loại?"
Người trung niên trầm mặt một lát rồi mở miệng nói: "Chuyện đó không có liên quan đến bọn ta! Nhưng mà ta không thể nói nguyên nhân cho ngươi!"
"Được thôi, vậy ta đổi vấn đề, rốt cuộc là Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận này tồn tại dạng phong ấn như thế nào? Nếu ta đoán không lầm thì thi triều có liên quan đến nó đúng không?" Diệp Viễn cười như không cười nói.
Gương mặt của người trung niên này là gương mặt của người chết, là một gương mặt vô cảm. Nhưng ngay lúc này hắn lại khiếp sợ không thôi đối với suy đoán của Diệp Viễn.
Trên thực tế, ngày hôm đó Diệp Viễn đã nhìn ra hư thực của đại trận này. Sở dĩ kéo theo bảy đại thánh địa cùng xuống nước chính là vì muốn tìm càng nhiều người đến để giúp một tay qua loa đối phó cục diện.
Đối với trận pháp Diệp Viễn nghiên cứu rất tinh thâm, Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận này là một đại trận nổi tiếng thời thượng cổ. Hơn nữa còn là cường giả Thần Cảnh mới có thể bố trí đại trận cấp mười!
Dĩ nhiên tồn tại của loại trận pháp phong ấn này không phải là thứ tầm thường.
Ngày đó, Diệp Viễn đã cảm nhận được rõ ràng Tuyệt Cổ Phong Ma đại trận này bị giãn ra, cũng cảm nhận được khí tức cực kỳ nguy hiểm truyền đến từ Mai Cốt Chi Địa.
Thứ như vậy một khi đã thoát khốn mà ra thì chỉ sợ không chỉ riêng một vùng Bạch Vũ Vực này gặp họa.
Cho nên Diệp Viễn mới triệu tập nhiều người như vậy, mục đính chính là vì muốn ngăn cản thứ này thoát khốn mà ra!
"Ngươi mà cũng biết đến Tuyệt Cổ Phong Ma Đại Trận! Nhìn dáng dấp thì ngươi còn khó đối phó hơn so với tưởng tượng của ta! Nhưng cho dù ngươi có biết thì cũng vô dụng. Ta khuyên ngươi nên trở lại mặt đất, nhanh chóng rời khỏi mảnh vực này." Thi Tôn cả kinh nói.
Diệp Viễn thở dài nhẹ một cái nói: "Ai bảo ta là một người tốt! Đụng phải loại chuyện này rồi ta muốn đi cũng không được, nếu để cho Diệp Viễn ta gặp phải thì ta sẽ không để hắn trốn thoát ra được! Nếu chuyện không thể làm thì ta lại tiếp tục thảo luận kỹ hơn cũng không muộn."
Diệp Viễn cũng không có bao nhiêu tình cảm với Bạch Vũ Vực nhưng hắn vẫn có chút tình cảm đối với thánh địa Xích Hà.
Loại cảm giác này rất giống với thời điểm ở U Vân Tông năm đó.
Để hắn trơ mắt nhìn sinh linh nơi này bị đồ thán, hắn làm không được!
Rút khỏi Bạch Vũ Vực cũng là hành động bất đắc dĩ sau cùng.
Một đại thánh địa có thâm căn cố đế, muốn di chuyển cũng đâu phải chuyện dễ dàng.
"Oanh!"
Ngay lúc này, Thải Nguyệt ở trong trận pháp bộc phát ra một tràng khí cường đại, sau cùng lại muốn đột phá ngay tại chỗ!
"Nhìn điệu bộ xem ra bằng hữu của ta đã khôi phục hoàn toàn, may mà đây là động phủ của ngươi. Đã như vậy rồi thì ta sẽ tặng cho ngươi một vận may!" Diệp Viễn nhàn nhạt nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất