Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 857. Quan sát

Chương 857. Quan sát
Tiếng gầm gừ của Ô đại sư đã kinh động mọi người, không ít người đều buông xuống việc trong tay chạy lại xem.
Đinh Thi Vũ vừa nghe đến tên Diệp Viễn cũng lập tức chạy tới.
Vừa nhìn, không khỏi hoảng sợ.
Diệp Viễn ở trận pháp cấp chín bận rộn một hồi, thì ra là đang tu sửa trận pháp!
"Người đâu! Mau tới đây! Bắt lấy tên tiểu tử này cho ta!" Ô đại sư rít gào nói.
Ánh mắt Đinh Thi Vũ lưu chuyển, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
Vài tên thành vệ quân nghe được tiếng hét của Ô đại sư, vội vàng chạy lại đó.
Ô đại sư phân phó nói: "Mang tên tiểu tử này trói lại, trước tiên đánh gãy chân hắn cho ta rồi nói sau!"
Vài tên thành vệ quân nhận mệnh, đang muốn đi lên, lại nghe Đinh Thi Vũ nói: "Ô đại sư người bình tĩnh một chút, ngươi nhìn kỹ xem, các trận nguyên nhỏ trên tay Diệp Viễn, sắp tu bổ xong rồi kìa!"
Ô đại sư sửng sốt, lúc này mới cẩn thận quan sát động tác trong tay Diệp Viễn, không khỏi kinh ngạc.
"Khoan đã! Khoan đã! Ta... nhìn lại xem!"
Diệp Viễn giống như căn bản không có nghe thấy âm thanh ồn ào phía dưới, chỉ tự mình phục hồi trận pháp.
Rất nhanh, trận nguyên trong tay hắn hoàn toàn được tu bổ xong. Hắn không dừng lại lâu, lại chạy đến một khu trận nguyên khác bắt đầu tu bổ.
Biểu tình trên mặt Ô đại sư trở nên đặc sắc vô cùng, nhìn thấy bóng dáng Diệp Viễn, giống như nhìn thấy quỷ.
Tuy rằng hắn không tu bổ được trận nguyên cấp chín, nhưng trận nguyên có được sửa chữa tốt hay không, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra.
Diệp Viễn, vậy mà sửa chữa trận nguyên cấp chín rất tốt?
"Đùa... đùa cái gì vậy? Tiểu tử này chẳng qua là Thiên Khải Cảnh, vậy mà có thể tu sửa trận nguyên cấp chín?"
"Quá lợi hại! Người kia, quả thực chính là thiên tài mà! Hắn mới từng ấy tuổi, vậy mà ở trận đạo lại có trình độ nghịch thiên như thế này!"
"Nghịch thiên! Quá nghịch thiên! Chỉ sợ Đại Diễn Thần Vương ở tầm tuổi hắn bây giờ, cũng không có thực lực khủng bố như thế? Chẳng lẽ tiểu tử này, chính là người thừa kế của Đại Diễn Thần Vương?"
Diệp Viễn sửa chữa xong trận nguyên cấp chín, khiến cho các trận sư đều sợ ngây người.
Loại biểu hiện kinh diễm này, làm cho bọn họ không tự chủ được mà nghĩ tới Đại Diễn Thần Vương Lục Lâm Phong, mang hai người bọn họ tiến hành so sánh.
Đinh Thi Vũ khẽ cắn môi, đôi mắt to ngấn nước như muốn chảy xuống.
"Tên kia, vốn dĩ hắn căn bản là khinh thường không thèm so đo với ta! Hắn nói không biết tu sửa trận pháp cấp tám, cũng là bởi vì hắn khinh thường tu sửa trận pháp cấp tám. Mục đích của hắn chính là vì trận pháp cấp chín!"
Tới lúc này, Đinh Thi Vũ làm sao còn có thể không rõ mục đích của Diệp Viễn?
Chắc chắn là Diệp Viễn cũng đang muốn vội vã rời đi, cho nên cố ý lăn tới đây, chính là vì tu sửa tòa truyền tống trận siêu cấp này.
Một võ giả Thiên Khải Cảnh như hắn, nói phải tu sửa trận pháp cấp chín khẳng định sẽ khiến mọi người cười nhạo. Cho nên hắn cố ý nói hỗ trợ, lại thừa dịp lúc mọi người không chú ý, tự mình đến tu sửa trận pháp cấp chín.
Người kia, thật sự là rất đáng giận!
Rõ ràng thực lực cao cường, lại cố ý cùng mình bất phân thắng bại, đối với bản tiểu thư đây đúng là sỉ nhục!
Diệp Viễn không biết, hắn cứ ù ù cạc cạc không hiểu sao lại bị Đinh Thi Vũ ghét bỏ.
"Còn... còn thất thần làm gì? Đều cút về cho lão phu, làm chậm trễ phục hồi trận pháp, lão phu xử đẹp các ngươi!" Ô đại sư quát.
Một đám trận sư xem náo nhiệt lập tức giải tán, đều tự quay về vị trí làm việc của mình.
Ô đại sư nhìn thấy Diệp Viễn bận rộn, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm động.
Nửa canh giờ sau, rốt cuộc Diệp Viễn chống đỡ không nổi nữa mới đành lui xuống dưới.
Hắn quệt mồ hôi trên trán, bất đắc dĩ nói: "Tu sửa trận nguyên cấp chín, thật đúng là hao phí nguyên lực! Với tốc độ khôi phục nguyên lực của ta mà cũng có chút không tiêu hóa được."
Bố trí đại trận, tất nhiên cũng phải tiêu hao một lượng lớn nguyên lực. Nếu không với thực lực của Diệp Viễn, bố trí trận pháp cấp chín còn không phải dễ như trở bàn tay?
Cho dù là một trận nguyên cấp chín nho nhỏ, hao phí cũng tương đối nhiều nguyên lực.
"A! Ô đại sư, thật sự là ngại quá. Diệp mỗ cũng là vội vã rời đi, cho nên mới ra hạ sách này, vẫn mong không làm phiền đến đại sư!" Diệp Viễn vẻ mặt xin lỗi nói.
Ô đại sư đỏ mặt xấu hổ, hắn bị một người có thể tu sửa trận nguyên cấp chín gọi là đại sư, hắn làm sao đảm đương nổi chư!
"Đừng đừng đừng, ở... ở trước mặt ngươi, ta nào dám xưng hai chữ ‘đại sư’? Cái kia... Diệp... Diệp đại sư, trận pháp cấp chín này..." Ô đại sư vội vàng nói.
Diệp Viễn tất nhiên hiểu được ý tứ của hắn, gật đầu cười nói: "Cảnh giới của Diệp mỗ rất thấp, tốc độ tu sửa có chậm một chút. Cho ta thời gian một ngày, sẽ đem trận pháp cấp chín tu bổ xong."
Ánh mắt Ô đại sư tròn xoe ngạc nhiên, lẩm bẩm nói: "Một... một ngày?"
Đùa cái gì vậy, cho dù mời trận đế cấp chín từ Triều Thiên Cung đến đây, bọn họ cũng không thể trong vòng một ngày đem trận pháp cấp chín này tu bổ xong đâu.
Diệp Viễn lại còn nói, hắn chỉ cần thời gian một ngày?
Cái này... còn chậm?
Ô đại sư thật sự hết chỗ nói rồi, nhưng lời yêu nghiệt nói ra, quả nhiên là làm cho người bình thường sụp đổ!
"Ừm, thời gian một ngày, chắc là tầm đó. Ô đại sư, trước tiên ta nghỉ ngơi một lúc đã."
Nói xong, Diệp Viễn nuốt một viên đan dược, qua một bên khôi phục nguyên lực.
Chỉ một lúc sau, nguyên lực của Diệp Viễn lần nữa lại tràn đầy, trở về tu sửa trận pháp.
Ô đại sư nhắm mắt đi theo đuôi Diệp Viễn, làm như có lời muốn nói nhưng lại khó có thể mở miệng.
Diệp Viễn nghi hoặc hỏi: "Có phải Ô đại sư có chuyện gì muốn nói với Diệp mỗ?"
"Thôi... thôi đừng gọi đại sư nữa, lão phu là Ô Quân Nhiên, Diệp đại sư ngươi gọi thẳng tên ta được rồi. Cái kia... cái kia... Diệp đại sư, lúc ngươi tu sửa trận nguyên, có thể để cho Ô mỗ ở một bên quan sát hay không?" Ô đại sư ngượng ngùng nói.
Trận đạo và đan đạo giống nhau, đều là rất kiêng kỵ nhìn lén.
Ở một bên quan sát tu sửa trận nguyên, không thể tránh được hiểm nghi là đang nhìn lén.
Diệp Viễn sửng sốt, cũng hào phóng nói: "Không sao, Ô đại sư muốn xem thì ở một bên quan sát là được."
"A! Đa tạ... đa tạ Diệp đại sư!" Ô Quân Nhiên thâm sâu nhìn Diệp Viễn một cái.
Thế giới của võ giả, người thông hiểu là đại sư.
Trình độ trận đạo của Ô Quân Nhiên so ra vẫn kém hơn Diệp Viễn, theo hắn học hỏi kinh nghiệm cũng là chuyện bình thường, cũng không có cái gì đáng cảm thấy hổ thẹn.
Tương phản, thực lực của Ô Quân Nhiên không được, vậy mới có thể bị người khác khinh thường!
Đối với một cái trận sư cấp tám mà nói, hắn nằm mơ cũng muốn trở thành trận đế hùng mạnh. Cơ hội tốt như thế, hắn làm sao có thể bỏ qua.
Mặc dù trận đế cường giả từ Triều Thiên Cung tới, cũng không thể để cho hắn tới gần quan sát tu sửa trận pháp.
Dưới sự so sánh, Diệp Viễn lại hào phóng rất nhiều.
Diệp Viễn đối với điều này chẳng có điểm nào kiêng kỵ, hắn và Ô Quân Nhiên căn bản là không có xung đột về mặt lợi ích. Cho dù hắn thật sự học lén thành công, với ngộ tính của Ô Quân Nhiên, cuộc đời này e là cũng không thể đuổi kịp hắn.
Cho nên, để cho hắn học một chút thì có ngại gì?
Coi trọng vốn liếng của bản thân mình, đó đều là việc làm của các nhân tài không có sự tự tin.
Ở cự ly gần quan sát Diệp Viễn tu sửa trận nguyên, dao động trong lòng Ô Quân Nhiên trở nên càng thêm mãnh liệt.
Thời điểm truyền tống trận siêu cấp bày bố, hắn vốn ở đó. Thời điểm trận đế cấp chín bố trí trận pháp, hắn tự nhiên cũng ngó nhìn từ xa.
Nhưng thủ pháp của trận đế cấp chín này, còn kém xa so với sự thuần thục của Diệp Viễn!
Diệp đại sư này, quá mạnh rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất