Chương 44: Ai Có Thể Ngăn
Đường Thiên Phủ thành Dương Châu, lúc này, rất nhiều Võ tu tập trung ở giữa một sân lớn, một mảnh ồn ào.
-Sáu người rồi, thêm Thu Lam nữa, chỉ thiếu một người cuối cùng thì đủ tám người! Đáng tiếc, bọn người kia một đám đều thực lực biến thái như vậy, cái danh ngạnh thứ tám nhất định phải tranh thủ đến. Giữa đám người, một thanh niên ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, thấp giọng nói.
-Ngươi đang nằm mơ ư, danh ngạnh thứ tám này đã muốn xác định rồi, là Phong Càn tu vi Khí Vũ cảnh tầng chín, so với rất nhiều gia tộc đệ tử đều phải lợi hại hơn nhiều. Vừa rồi y không có đi tranh giành chính là khinh thường mà thôi, bởi vì một cái danh ngạch cuối cùng này nhất định là của y, chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn so với Phong Càn? Bên cạnh một người không khách khí mà đả kích gã.
-Đáng giận. Người nọ nghe được Phong Càn hai chữ, nhất thời sắc mặt biến đổi, buồn bực vô cùng, xem ra lần này thành chủ tập hợp mọi người tiến hành hội võ thành Dương Châu, gã là không có phần rồi.
Vốn dĩ, thành Dương Châu truyền ra tin tức, phủ thành chủ tiến hành hội võ Dương Châu, nhưng mà ngoại trừ tứ đại gia tộc có thể tham dự thì những đệ tử tiểu gia tộc khác, thậm chí cả võ tu không có gia tộc cũng có thể tham gia, nhưng mà bọn họ chỉ có tám danh ngạch mà thôi.
Đồng dạng, thành chủ Nạp Lan gia, Cổ gia, Lâm gia, Văn gia tứ đại gia tộc cũng sở hữu tám danh ngạch, tổng cộng bốn mươi cái danh ngạch, đại biểu cho thanh niên ưu tú nhất thành Dương Châu, là một loại vinh quang, vạn chúng chú mục, người nào mà không muốn trở thành tiêu điểm trong đó.
Đáng tiếc, tứ đại gia tộc đã muốn xác định ba mươi hai cái danh ngạch, những người khác Dương Châu thành chỉ có thể tranh đoạt một trong tám danh ngạch mà phủ thành chủ cho Thu Lam. Về phần Thu Lam, làm cho bọn họ bằng thực lực nói chuyện. Mà lúc này, đã có bảy người được chọn lựa, chỉ còn cuối cùng một danh ngạch có thể tranh giành, nhưng danh ngạch cuối cùng này, trên cơ bản đã muốn xác định, đó là Phong Càn.
Phong Càn đang mặc quần áo màu lam, dáng người cao gầy, ánh mắt kiệt ngạo.
Lúc này, chỉ thấy y khoanh tay trước ngực, đi đến đám người phía trước, đạm mạc nói:
-Cái danh ngạch cuối cùng này, là của ta. Mọi người nhìn thấy dáng vẻ cao ngạo của Phong Càn thì thầm hận, muốn đi lên phân cao thấp với Phong Càn, nhưng khi nghĩ đến thực lực đối phương lại chỉ có thể thở dài trong lòng, xem ra chỉ có thể làm quần chúng.
Phong Càn quét mặt mấy trăm người trước măt, ánh mắt lộ ra khinh thường.
-Một lũ phế vật, ngay cả dũng khí tranh trành cũng không có, các ngươi đã không dám tranh giành, ta liền đi vào. Phong Càn châm chọc một tiếng, sau đó chuẩn bị tiến bước hướng đại điện. Ở trong đại điện, đã có bảy người ngồi ở đó, đúng là Thu Lam cùng với sáu người được chọn.
-Người này quả nhiên cuồng vọng giống trong truyền thuyết, nghe nói y còn cực kỳ độc ác, nếu ai dám đi tới khiêu chiến y, nếu chiến bại thị khẳng định sẽ bị hậu quả thảm trọng, trở thành phế nhân. Mọi người thầm nghĩ trong lòng, mặc dù lời nói đối phương rất đáng hận nhưng không ai dám tiếp lời. Thủ đoạn Phong Càn ngoan độc, ở thành Dương Châu cũng là nổi danh, hơn nữa phía dưới Linh Vũ cảnh có rất ít người có thể áp chế được y, càng làm cho y hung hăng càn quấy.
Mọi người phẫn nộ chỉ có thể nhìn Phong Càn đi lên trên đại điện.
-Đợi một chút. Một đạo thanh âm không lớn đột ngột vang lên, ở trong sân yên tĩnh lại phá lệ rõ ràng, trong mắt mọi người hiện lên một tia kinh ngạc, chuyển mắt nhìn qua, lập tức bọn họ thấy được một thanh niên đi ra trong đám người.
Thanh niên mặc quần áo màu trắng, mặc dù không đẹp đẽ quý giá nhưng lại chỉnh tề, lưng đeo trường kiếm, dáng người cân xứng. Càng làm cho người ta sợ hãi chính là cặp mắt kia, trong suốt sạch sẽ, cố tình làm cho cho người ta cảm giác thấy thâm thúy mênh mông, cặp mắt kia linh động trong suốt, phảng phất như không phù hợp với tuổi của hắn.
Nhìn đến người này, rất nhiều thanh niên tự xưng là vĩ đại có một tia cảm giác tự ti mặc cảm.
Thanh niên vừa xuất hiện này, đúng là Lâm Phong sau khi hoán đổi, chính là vừa nghe xong, hắn đã biết việc bên này, đi thẳng đến bên này, dường như là vừa vặn đến.
Phong Càn nhìn Lâm Phong, vẫn như trước khoanh tay trước ngực, ánh mắt từ trên nhìn xuống, giống như cười lạnh, lại tựa như trào phúng.
-Ngươi muốn khiêu chiến ta? -Đúng. Dường như Lâm Phong nhìn không hiểu ánh mắt Phong Càn, thản nhiên gật đầu.
Khóe miệng hơi hơi cười lên, Phong Càn dùng ánh mắt thương hại nhìn thanh niên còn trẻ hơn một hai tuổi so với chính mình, cười nói:
-Ngươi có biết, khiêu chiến ta sẽ có hậu quả gì không? Lâm Phong cười gượng lắc đầu, thế giới võ đạo vi tôn, người tự xưng là thiên phú xuất chúng thích ra vẻ ta đây vậy sao?
Giơ chân bước lên, Lâm Phong hướng Phong Càn đi đến. Cảnh này làm cho thần sắc người ta bị kiềm hãm, người này chẳng nhẽ điên rồi, mới khoảng mười sáu tuổi, cho dù là mấy đệ tử đại gia tộc thì nhiều nhất cũng chỉ tu luyện tới Khí Vũ cảnh tầng bảy tám, làm sao có thể chống lại Phong Càn.
Lấy tuổi này muốn cùng chống lại Phong Càn, trừ phi là đệ tử ưu tú nhất của tứ đại gia tộc của thành Dương Châu mới có thể, mà hiển nhiên bọn họ không cho rằng Lâm Phong sẽ làm được.
-Xem ra ngươi cũng muốn đi vào đại điện kia rồi, ta không biết là nên bội phục dũng khí của ngươi hay là phải nói ngươi ngu xuẩn, ngươi đã tranh giành, ta đây liền phế đi một thân tu vi này của ngươi thôi. Phong Càn gặp Lâm Phong khiêu khích uy nghiêm của y, từ trên cao nhìn xuống, giống như đứng ở chỗ cao quan sát Lâm Phong.
-Khanh! Một tiếng ngâm khẽ, sắc bén lạnh như hàn băng lóe ra, lập tức chỉ nghe thấy một tiếng đau đớn, thân thể Phong Càn lập tức ngã trên mặt đất, trượt ra ngoài trăm thước.
Một ngụm máu phun ra từ trong miệng Phong Càn, kịch liệt ho khan vài tiếng. Phong Càn quỳ một chân trên đất, máu tươi không ngừng từ trong miệng phun ra, nhỏ giọt trên mặt đất.
Kiếm quang lại lần nữa lóe ra, quang hoa u lãnh biến mất không thấy gì nữa, trường kiếm, về lại trong vỏ.
Mọi người trợn tròn mắt lên, trong lòng chấn động, Lâm Phong, một kiếm đem Phong Càn đánh bay?
-Thật cường đại. Trong lòng mọi người rung động, hắn nhưng mới khoảng mười sáu tuổi thôi, cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng chín Phong Càn ngay cả một chiêu của hắn cũng không tiếp được. Lâm Phong còn thủ hạ lưu tình, chính là lấy thân kiếm đánh ra, nếu không, một kiếm vung lên, Phong Càn chắc chắn phải chết.
-Ngươi nói nhảm nhiều lắm. Lâm Phong nhìn cũng không thèm nhìn Phong Càn một cái, đưa lưng về phía y, đạm mạc nói, lập tức cước bộ lại lần nữa nâng lên, hướng đại điện đi đến.
Có lẽ trong mắt hắn, đối với Phong Càn, căn bản là khinh thường, Phong Càn, ngay cả tư cách để hắn nhìn một cái cũng không có.
Nhìn bóng lưng Lâm Phong, trong nháy mắt trong đầu Phong Càn đã chuyển qua vô số ý niệm.
Ngươi phế vật, nói nhiều lắm! Đây là lời nói Lâm Phong đưa cho y.
Võ đạo một đường, nghịch thiên mà đi, gia tăng thọ nguyên, nghiêng trời lệch đất, thậm chí là đoạt thiên địa tạo hóa, cần tâm tính cứng cỏi cùng nghị lực. Mà y, chỉ là Khí Vũ cảnh tầng chín, ếch ngồi đáy giếng, lại cao ngạo tự đại, không coi ai ra gì, một kiếm này không hề oan.
Phong Càn giãy dụa đứng dậy, y khom người thật sâu với bóng lưng Lâm Phong, không phải kính sợ Lâm Phong mà là cảm tạ Lâm Phong đã cởi bỏ cho y gông xiềng võ đạo.
Một màn này làm cho vô số người không hiểu chút nào, nhưng cũng có người ánh mắt lóe ta, giống như nghĩ tới điều gì.
Nhưng mà một màn này Lâm Phong không nhìn tới. Bên trong đại điện, nhất thời ánh mắt tất cả mọi người đều đổ lên người hắn, nhất là ngồi ở chỗ chủ vị, Thu Lam. Nàng từng gặp qua Lâm Phong tại tửu lâu nên đương nhiên biết rõ thân phận Lâm Phong, hơn nữa đối với việc Lâm Phong gặp phải ở Lâm gia, ít nhiều nàng cũng biết được.
-Ta cần một cái danh ngạch, tham gia lần này hội võ. Ánh mắt Lâm Phong dừng ở trên người Thu Lam, thanh âm lạnh nhạt nhưng kiên định, trận chiến này hắn nhất định phải tham gia.
-Lớn mật. Một người ngồi ở phía dưới Thu Lam vỗ trên mặt bàn, nhất thời làm bàn gỗ ầm ầm bạo liệt.
-Ngươi là ai, dám nói chuyện như thế với Thu Lam? Người này tên là Ngô Tiêu, đối với Thu Lam xinh đẹp cùng thiên phú xuất chúng vẫn có ảo tưởng trong lòng, hơn nữa thực lực cũng mạnh phi thường, Khí Vũ cảnh tầng chín đỉnh phong, không phải Phong Càn có thể so với.
Theo gã, Lâm Phong dùng một chiêu đánh bại Phong Càn, nhiều ít cũng thừa dịp Phong Càn không chú ý, gã cũng có thể làm được. Gã sẽ cho Lâm Phong một hạ mã uy, biểu hiện thực lực cùng uy nghiêm của gã, làm cho Thu Lam coi trọng chính mình.
Lâm Phong nhìn Ngô Tiêu một cái, cước bộ hướng tới Ngô Tiêu đi đến, điều này làm cho Ngô Tiêu đứng dậy, khí thế trên người phóng ra, chuẩn bị tốt chiến đấu.
Kiếm quang màu trắng chói mắt lần nữa lóe ra, làm cho người ta đau đớn đôi mắt, Ngô Tiêu thậm chí còn không kịp phản ứng, kêu thảm một tiếng, ôm cổ tay mình.
Sau khi tiến vào Linh Vũ cảnh, Lâm Phong tùy ý ra kiếm cũng nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần, hơn nữa càng thêm tinh chuẩn.
Lâm Phong vươn tay ra, nắm cổ Ngô Tiêu, lập tức nhấc gã lên, đi tới bên ngoài điện.
-Loại phế vật này, tham gia hội võ thì có gì dùng. Âm thanh rơi xuống, Lâm Phong một cước đá ra, thân thể Ngô Tiêu bay đi, lập tức ngã xuống một cái thật mạnh trong sân trước mặt mọi người.
Trả lời kèm trích dẫn Trả lời kèm trích dẫn