Chương 73: Sức Mạnh Của Lời Nói
Ánh mắt mọi người đều hướng ra bên ngoài, ai nấy đều ngẩn ngơ.
Liễu Phỉ, thiếu nữ kiều diễm đang bước đến kia, không phải là Liễu Phỉ thì còn có thể là ai.
Nhưng càng khiến mọi người kinh ngạc chính là, Liễu Phỉ lúc này lại đang đi cùng một người con trai khác, chính là Lâm Phong, kẻ mà rất nhiều người đều đã nhìn thấy trên Sinh Tử đài.
Còn về giọng nói vừa mới truyền đến, tất nhiên là từ miệng Lâm Phong mà ra.
- Lẽ nào Lâm Phong thật sự là nam nhân của Liễu Phỉ?
Mọi người nhớ lại lời nói lúc nãy của Hàn Man không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lại liếc nhìn sang Văn Nhân Nham.
Chỉ thấy Văn Nhân Nham lúc này vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng đôi con ngươi màu xanh lam đã thoáng lóe lên hàn quang.
- Ngươi chính là Lâm Phong? Văn Nhân Nham hướng tầm mắt về phía Lâm Phong, lạnh lùng hỏi.
Nhưng điều khiến cho Văn Nhân Nham bất ngờ là Lâm Phong dường như không hề nghe thấy lời của y, chỉ là tùy tiện liếc y một cái liền trực tiếp bỏ qua, đi đến bên cạnh Hàn Man. - Không sao chứ?
- Vết thương nhỏ này có đáng gì đâu. Hàn Man nhếch mép cười, nói một cách hoàn toàn không bận tâm.
- Về sau đừng có manh động như vậy, ít nói mấy câu đi cũng không chết được. Lâm Phong trừng mắt với Hàn Man một cái, tên này đúng là chuyên gia gây sự, dám đi nói Liễu Phỉ là nữ nhân của hắn, vừa rồi hắn suýt nữa thì bị ánh mắt của Liễu Phỉ giết chết. - Ta nhìn tên kia cao ngạo không thuận mắt, nó lại dám nói Liễu Phỉ là người của nó. Hàn Man lạnh nhạt nói, khiến Liễu Phỉ đứng bên cạnh lại thoáng hiện lên vẻ giận dữ, lạnh lùng liếc nhìn Văn Nhân Nham một cái.
Văn Nhân Nham lúc này mới nhíu mày lại, xem ra tên đệ tử nội môn mới lên Linh Vũ cảnh kia cũng thật ngông cuồng, không ngờ lại dám trực tiếp không đếm xỉa đến y. Trong Vân Hải tông này, từ trước đến nay chưa một ai dám ngông cuồng trước mặt y như vậy, cho dù là trưởng lão của tông môn cũng không ngoại lệ. - Ta hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?
Văn Nhân Nham vừa dứt lời, lập tức không gian bên trong động phủ như trở nên lạnh lẽo hơn. Đám người xung quanh đang thầm cầu khấn cho Lâm Phong, tên nhóc này lĩnh ngộ kiếm thế, thiên phú phi phàm, nhưng hiện giờ còn lâu mới đủ để đấu với Văn Nhân Nham, xem ra lần này sẽ bị dạy cho một bài học rồi. - Mồm của hắn hắn nói, huynh có thể cấm được sao. Lâm Phong vẫn không để ý đến Văn Nhân Nham, tiếp tục nói với Hàn Man: - Còn nữa, hắn nói Liễu Phỉ là nữ nhân của hắn thì có liên quan gì đến huynh. - Hàn Man không nói được gì liếc mắt nhìn Lâm Phong, còn không phải là vì thằng nhóc nhà ngươi sao, đúng là không có nghĩa khí.
- TA ĐANG HỎI NGƯƠI!
Văn Nhân Nham gằn từng chữ một, một luồng khí tức lạnh như băng tỏa ra xung quanh, trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Phong hết lần này đến lần khác không chịu đếm xỉa đến hắn, khiến y mất hết thể diện. - Ta nghe thấy rồi. Lâm Phong quay đầu lại nói, nhìn Văn Nhân Nham một cái, nói: - Ngươi hỏi ta có phải là Lâm Khong không, đúng không?
- Hừ, thì ra tai ngươi không điếc. Văn Nhân Nham cười nhạt.
- Nếu ngươi đã hỏi ta có phải là Lâm Phong hay không, chứng tỏ ngươi không quen biết ta, đúng không? Lâm Phong lại hỏi.
Văn Nhân Nham nhìn Lâm Phong giống như nhìn một tên ngốc, não thằng nhãi này có phải là có vấn đề rồi không?
- Nói nhảm.
- Nói nhảm? Có lẽ thế đi, nhưng mà, nếu ngươi đã không quen biết ta, vậy thì ta cũng không quen biết ngươi, ngươi hỏi ta, ta việc gì phải trả lời?
Lâm Phong vừa nói vừa vươn người đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Nham: - Ngươi thì là cái thá gì!
Lời nói vừa dứt, một luồng khí tức sắc bén tràn ngập khắp nơi, ngông cuồng, phóng túng.
Điên rồi!
Mọi người thấy Lâm Phong lại dám giằng co với Văn Nhân Nham, đều thầm nghĩ tên này đúng là điên rồi, không muốn sống nữa.
Sắc mặt Văn Nhâm Nham trở nên lúc xanh lúc trắng, lần đầu tiên, có người dám nói chuyện với y kiểu này.
- Lâm Phong, ngươi trâng tráo không biết ngượng, dám đắc tội với Văn Nhân, ngươi chết chắc rồi. Thần Tinh bước ra phía trước, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong nói. - Thần Tinh, trước đây từng đứng đầu đệ tử ngoại môn, Nham Thạch Vũ Hồn, được cho là nhân tài! Có điều cách đây không lâu, trước mặt tất cả mọi người, bị Lâm Thiên với cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng một của Hạo Nguyệt tông đánh bại một cách dễ dàng! Với ta mà nói, hai chứ thiên tài này dùng để gọi ngươi, cũng coi như là một kiểu sỉ nhục.
Lâm Phong vô cùng bình tĩnh nói, nhưng chỉ một câu đó đã đủ làm cho Thần Tinh giận đến nổ mắt, điều này mới chính là nỗi sỉ nhục của gã.
- Tên này mồm mép cũng ghê gớm thật. Liễu Phỉ thấy mấy lời này của Lâm Phong đã khiến cho Văn Nhân Nham cùng Thần Tinh nổi giận, trong lòng thầm kinh ngạc, mấy lời nghe có vẻ bóng gió nhưng từng chữ lại như mũi dao đâm vào tim. - Còn về lời lúc nãy ngươi nói ta chỉ là tên tiểu tử mới lên Linh Vũ cảnh, ngươi có thể tuỳ ý chà đạp, vậy thì tên tiểu tử là ta đây thật sự muốn để ngươi chà đạp thử xem, Phong Vân hạp, Sinh Tử đài, dám đấu không?
Phong Vân hạp, Sinh Tử đài, dám đấu không!
Tiếng nói bình tĩnh văng vẳng trong không gian động phủ, Lâm Phong thách đấu Thần Tinh, hơn nữa, là cuộc chiến sinh tử, một khi đã lên Sinh Tử đài, sống chết hoàn toàn do số mệnh.
Cảm nhân được khí thế sắc bén trên người Lâm Phong cùng với sự tự tin trong giọng nói bình tĩnh kia, Thần Tinh thoáng bị lay động, một người tiến lên Linh Vũ cảnh tầng hai như gã vốn hăm hở hăng hái, muốn một phát khắc được tên lên bàng xếp hạng thạch bích, nhưng chỉ một câu vừa rồi của Lâm Phong, lại khiến gã hoàn toàn mất đi tự tin vốn có.
Sinh Tử đài, dám đấu không?
Ngữ điệu thản nhiên ung dung, lại có sức nặng như búa tạ nện thẳng vào nội tâm Thần Tinh.
- Hắn dựa vào cái gì mà tự tin như vậy, kiếm thế sao? Thần Tinh thầm hỏi mình.
- Có điều kiếm thế quả thực rất mạnh, thực lực của Dư Hạo không hề yếu, nhưng lại bị một nhát kiếm chém chết, cho dù là Dư Hạo có mạnh hơn nữa, chỉ e cũng vẫn là kết quả đó. - Hơn nữa, ta còn chưa rõ đó có phải là toàn bộ thực lực của hắn hay không, nếu như hắn lại mạnh thêm, ta liệu có thể đối phó không?
Sự đấu tranh nội tâm khiến sắc mặt Thần Tinh trở nên méo mó, gã đã từng thua một lần, thua Lâm Thiên trước mặt tất cả mọi người, gã không thể thua nữa.
- Nực cười, ngươi trước đây cũng được coi là người đứng đầu trong đệ tử ngoại môn, sau khi vào nội môn lại được tông môn coi trọng, bây giờ lại cam chịu làm kẻ bợ đỡ cho người khác, chỉ dựa vào điểm này, ngươi đã không có tư cách trở thành cao thủ! Cao thủ thực sự, nội tâm kiên nghị, mạnh mẽ, một lòng theo đuổi võ đạo, còn kẻ chỉ biết đi nịnh nọt, thành tựu trong con đường luyện võ cũng chỉ có hạn.
Lâm Phong thấy sắc mặt khó coi của Thần Tinh, khí thế sắc bén trên người lại càng rõ rệt, lực áp bức mạnh mẽ ép lên người Thần Tinh, mà bước chân của hắn, cũng hơi nhích lên phía trước. Vậy mà chỉ một bước nhỏ này, lại khiến cho Thần Tinh lo láng, cảm thấy vô cùng áp lực. - Cao thủ thật sự, nội tâm kiên nghị, mạnh mẽ, một lòng theo đuổi võ đạo, còn hạng chỉ biết nịnh nọt người khác, thành tựu trên con đường luyện võ cũng chỉ có hạn. Trong đầu Thần Tinh vang vọng lại lời của Lâm Phong, khiến niềm tin của gã hoàn toàn sụp đổ. Không sai, trước đây gã phấn đấu học hỏi, được người khác gọi là thiên tài, vậy mà gã lại cam nguyệt theo sau bợ đỡ Văn Nhân Nham, chỉ điểm này, đã đủ chứng minh gã thừa nhận mình không bằng Văn Nhân Nham.
Gã, còn có thể lấy lại niềm tin cùng vinh quang trước đây không?
Không chỉ Thần Tinh, những người khác cũng đang hồi tưởng lại lời của Lâm Phong, trong lòng thoáng mất bình tĩnh.
- Tên này, tầm nhìn cũng thật thấu đáo. Trong lòng Liễu Phỉ dao động, không sai, những thiên tài tuyệt thế kia có ai không phải là hào kiệt, phóng túng ngang ngạnh, không chịu gò bó, sao có thể khuất phục trước người khác. - Thần Tinh, ngươi khuất phục kẻ khác, theo sau vẫy đuôi, mồm miệng ton hót, lại thêm ý chí không kiên định, đấu không dám đấu, ngươi không những không phải là thiên tài, mà còn là kẻ nhu nhược. Lâm phong dường như không định dừng lại, bước chân tiến lên phía trước, khí thế mang theo áp lực đè nén lên người Thần Tinh, đồng thời át đi cả tâm trí gã. - Kẻ nhu nhược, kẻ nhu nhược Ba chữ này giống như một luồng ma âm không ngừng vang vọng trong đầu Thần Tinh, sắc mặt gã trở nên dữ tợn, không ngừng vặn vẹo, đã không còn một chút bình tĩnh nào. - A Đột nhiên, Thần Tinh điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay bịt chặt lấy tai, điên cuồng chạy ra bên ngoài động phủ, trong chớp mắt biến mất khỏi tầm mắt mọi người Bên trong thạch động, không gian yên tĩnh, tất cả mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng vừa rồi, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Thật là lợi hại!
Lâm Phong không cần ra tay, chỉ là dùng mấy câu nói lại có thể khiến cho tâm trí Thần Tinh sụp đổ.
Giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều đang dồn lên người Lâm Phong, chỉ trong mắt hắn ẩn chứa tia cười nhạt, lại mang theo vài phần yêu dị, trong con ngươi dường như có một lớp sương mù màu đen, vẩn vơ bất định.
Huyễn Ma Yêu thú, lấy huyễn thuật làm tôn, hiện giờ Lâm Phong đã có Huyễn Ma Vũ Hồn, tất nhiên cũng nắm được vài phần huyễn thuật thần thông, mà vừa rồi, hắn chính là đã vận dụng loại năng lực này. Đương nhiên, ý chí của Thần Tinh vốn đã không đủ kiên nghị, nên mới khiến Lâm Phong chỉ dựa vào mấy câu nói đã phá vỡ được phòng tuyến tâm trí gã. - Phế vật.
Ngữ khí của Văn Nhân Nhan hết sức lạnh lùng, ánh mắt xanh lam như rắn độc dừng lại trên người Lâm Phong.
- Tuy có vài phần thực lực, nhưng ở trước mặt ta, ngươi vẫn là quá nhỏ bé chỉ giống như một con kiến! Giờ ngươi quỳ xuống cầu xin ta, phục tùng ta, ta có thể tha cho ngươi tội chết.
Văn Nhân Nham lạnh nhạt nói, Lâm Phong không phải đã nói võ giả cam chịu khuất phục người khác thì thành tựu có hạn sao, y chính là muốn Lâm Phong phải khúm núm trước mặt mình, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được.