Chủ quán cảnh giác tắt cái điện thoại lại. Nếu là một tên trộm, chủ quán rất sợ tên trộm kia sẽ bị kinh sợ mà trở thành chó cùng dứt dậu làm ra chuyện tình gì đó tổn thương đến mình. Phải biết rằng trộm cắp hiện tại đã không còn nhát gan như thỏ trước kia, bị người trách mắng vài câu liền vội vàng chạy trốn. Hiện tại trên người trộm cắp đều mang theo các loại vũ khí như là trủy thủ linh tinh. Nếu tên trộm nào có thể bị người phát hiện, liền trực tiếp chuyển thành cướp bóc.
- Tiểu tặc, lại có thể dám mò vào cửa tiệm của ta mà ăn trộm.
Chủ quán thầm mắng một câu trong lòng, không có hành động thiếu suy nghĩ, muốn xem rõ ràng rồi mới động thủ tóm lấy tên trộm.
Trong tay chủ quán nắm một cái kìm điện. Cái kìm điện này là hắn nhờ một người bạn mua được trên web, chuyên môn dùng để phòng thân. Đây cũng không phải là loại kìm điện nhỏ dùng để phòng thân ở những cửa hàng yên tĩnh. Thứ này chính là loại kìm điện có dòng điện 100 vôn, nếu dí vào. Đừng nói là người, cho dù là một con trâu cũng đều phải nằm xuống. Có vật này trong tay, chủ quán trong lòng nắm chắc, cho nên hắn mới nghĩ đến việc không kinh động tên trộm mà tiếp tục rình xem rồi mới báo cảnh sát.
Ánh sáng trong cửa hàng rất nhỏ, chỉ có thể nhờ vào ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa sổ kia để quan sát. Chủ quán ngừng thở, híp mắt gắt gao tiếp cận bóng người kia.
Bóng người kia nhìn qua không tính là cao lớn, nhiều nhất chỉ có một mét sáu, hình thể hết sức nhỏ, không giống như một người đàn ông trưởng thành. Bóng người đi từng bước một tới phía trước cửa sổ.
Nhờ vào ánh trăng, chủ quán mới có thể nhìn rõ bóng người kia. Là nữ nhân, một cái nữ nhân có bộ dáng không tính là xinh đẹp nhưng cũng khá thuận mắt. Mặc một bộ sườn xám màu đỏ, rất là tươi đẹp, nhưng lại càng làm nổi bật lên sắc mặt tái nhợt.
Chủ quán ngây ngẩn cả người, như thế nào hắn cũng không ngờ được tên trộm này là nữ nhân, lại còn ăn mặc như vậy. Sắc mặt kia không giống như người mà giống như thoa một tầng bạch phiến thật dày, mà đôi môi kia lại hồng đến nỗi như vừa mới uống máu người xong.
Nữ nhân kia đứng ở bên cửa sổ, nhìn ra ánh trăng bên ngoài. Hai hàng lông mày nhíu lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như là có nỗi xót xa có nói cũng không hết. Đôi môi đỏ hồng như có thể rỏ ra máu khẽ nhếch, nhẹ nhàng hát lên.
- Tâm nhược quyện liễu, lệ dã kiền liễu, giá phân thâm tình, nan xá nan liễu…
Nữ nhân kia hát lên một ca khúc thê mỹ. Ánh trăng tịch mịch ngoài cửa sổ, khung cảnh vắng vẻ, tiếng hát nỉ non như đang khóc than vang lên quanh quẩn ở bên trong quán.
Qua một lúc lâu chủ quán mới hồi phục lại tinh thần, đại não dường như là trống rỗng.
Nữ nhân này nhìn như thế nào cũng không giống một tên trộm, mà giống như là…Đúng rồi, giống quỷ, một nữ quỷ!
Nghĩ đến đây chủ quán không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Hắn ngồi chổm hổm trên mặt đất, có chút không biết phải làm sao. Hối hận vì phải ở lại trông cửa hàng. Có nữ quỷ ở trong này, không nói đến hắn, cho dù là có trộm đến đây cũng bị dọa chết.
- Tỉnh táo một chút.
Chủ quán không dám thở mạnh, sợ bị nữ quỷ kia phát hiện. Chuyện tình quỷ dị như vậy cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải. Tuy rằng trong TV có nói đến không ít người biết trừ quỷ linh tinh, nhưng mà ai biết nữ quỷ này có thể vừa trông thấy chủ quán liền bóp chết hắn. Đối với sự vật xa lạ không hiểu biết, phản ứng đầu tiên của nhân loại chính là sợ hãi.
Chủ quán cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, chuyện đầu tiên hắn nghĩ đến chính là chạy trốn. Nhưng mà muốn chạy ra khỏi cửa hàng, nhất định phải đi qua cái cửa sổ nữ quỷ kia đang đứng mới có thể đi ra tới cửa, làm như vậy so với trực tiếp đi ra chào hỏi với nữ quỷ kia cũng không có gì khác nhau. Chủ quán nhìn xung quanh một lần, liền nảy ra một ý, trốn vào bên trong một cái tủ treo quần áo cách đó không xa.
Khẽ mở cánh cửa tủ ra, chủ quán đưa mắt nhìn ra phía ngoài, nữ quỷ kia vẫn đang đứng ở cửa sổ hát lên, dường như không có phát hiện ra hắn, điều này không khỏi làm cho hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Nữ quỷ kia không ngừng hát lên, một ca khúc lặp đi lặp lại giống như là âm thanh phát ra từ máy móc vậy. Tiếng hát kia cũng coi như là dễ nghe, chỉ tiếc là người nghe duy nhất bây giờ thì chỉ lo sợ hãi, không có tâm tư nào đi thưởng thức tiếng ca tuyệt vời này.
Bởi vì sợ hãi, hơi thở của chủ quán có chút dồn dập. Cho tới bây giờ hắn mới đột nhiên cảm giác được, trong quán trở nên lạnh hơn. Mỗi một lần hắn hô hấp, đều thở ra hơi sương màu trắng.
Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng bộ dáng nữ nhân kia, cũng chiếu sáng chiếc bàn trang điểm có gương đồng kia. Có thể thấy được từng luồn hàn khí từ trên chiếc gương đồng kia tỏa ra. Bên trong cửa hàng nhìn qua có chút giống như là hầm băng.
Ông chủ cuộn tròn ở trong tủ treo quần áo, trên thân thể đã rét lạnh tới mức sắp đông cứng. Hiện tại hy vọng duy nhất của hắn chính là ngày mới nhanh tới một chút.
Nử quỷ kia dừng lại, quay đầu nhìn về phương hướng chủ quán ẩn thân. Ánh sáng yếu ớt nên không có thấy được ánh mắt của nữ quỷ kia, nhưng mà chủ quán lại có thể cảm giác được rõ ràng, nữ quỷ kia biết hắn trốn ở chỗ này.
- Không được lại đây, không được lại đây…
Chủ quán yên lặng cầu nguyện ở trong lòng, sợ hãi và khẩn trương khiến cho lòng bàn tay của hắn đổ mồ hôi.
Có thể là lời cầu nguyện của chủ quán đã có hiệu quả. Nữ quỷ kia cũng không có đi tới, nàng chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, trên khuôn mặt mang theo vẻ thất vọng và cô đơn không nói lên lời.
- Ngươi không phải hắn.
Nữ quỷ kia nhẹ nhàng nói một câu, không có đến xem ngăn tủ chủ quán đang ẩn thân, từng bước tiêu sái đi đến phía trước chiếc bàn trang điểm, chậm rãi biến mất không thấy gì nữa.
…
- Vì sao phải mua nhà cũ, em muốn hoàn toàn mới.
Trần Viêm rất là bất mãn đối với quyết định của vị hôn phu.
- Dù sao cũng là nhà cho thuê, lại không phải phòng ốc của chúng ta, có thể sử dụng thì sử dụng, dùng xong liền phá đi là được rồi. Dù sao thì sớm muộn gì chúng ta cũng cần phải chuyển nhà. Đợi cho toàn bộ phòng ốc của chúng ta cũ đi thì đổi lại thành hoàn toàn mới. Hiện tại dùng những thứ này cũng không tệ. Bây giờ mua nhà cũ, không lãng phí, tiền tiết kiệm được cũng có thể cho vay một chút.
Tống Tân nói với bạn gái của mình.
Hai người là người yêu từ khi còn đại học, sau khi tốt nghiệp liền lưu lại trong thành phố tìm việc. Coi như cũng kiếm được chút tiền nên cả hai đều không muốn ở lại nông thôn. Lăn lộn hai năm, hai người ăn mặc tiết kiệm cuối cùng cũng có một chút tiền, vay thêm một ít mua được một cái phòng nhỏ.
- Sửa sang lại ngôi nhà kia không biết là phải đến bao giờ.
Đối với lý do vị hôn phu này đưa ra, Trần Viêm dè bỉu.
- Cho đến lúc đó, chỉ sợ là con mình cũng có thể rót được nước tương rồi.
- Tiết kiệm một chút luôn tốt mà.
Tống Tân cũng không có cái gì để phản bác lại sự oán hận của vị hôn thê.
Hai người cũng chỉ có chút tiền lương mà thôi, bố mẹ lại đều ở nông thôn, muốn mua một căn phòng cho riêng mình trong thành phố thì nói dễ hơn làm. Hiện tại là thời đại tấc đất tấc vàng, trong nhà cũng không phải là đại phú đại quý. Muốn dựa vào tiền của mình để mua nhà căn bản là chuyện không thể nào. Không biết Tống Tân nghe được tin tức từ nơi nào, nói có một căn phòng đang xây dựng, giá cả lại vô cùng tiện nghi. Tống Tân lập tức chạy tới trung tâm thương mại. Nhưng mà vừa nhìn bản vẽ, Tống Tân liền giao tiền đặt cọc, hoàn toàn khiến cho cô gái phục vụ hôn mê.
Nhưng như vậy cũng tốt, tuy rằng giao tiền đặt cọc rồi, hai người cũng được coi như người có nhà. Tuy rằng còn chưa có nhà ở, nhưng mà cuối cùng vẫn có một hi vọng.
Có nhà, hai người liền mời người nhà, trước tiên là đính hôn, sau đó liền thuê một địa phương thích hợp rồi dọn sạch đi, cùng nhau thuê những đồ dùng trong nhà, rồi ở chung với nhau, viết giấy kết hôn.
Lần này đi ra ngoài chính là bởi vì hai người đi chọn lựa đồ dùng cho cuộc sống sau này.
Nếu đã đính hôn, tự nhiên là không sai biệt gì lắm so với kết hôn. Không thể tiếp tục một cái giường, một cái tủ treo quần áo như lúc còn độc thân. Sô pha, bàn trà, giường đôi, tự nhiên đều phải mua. Hơn nữa Trần Viên còn rất muốn có một cái bàn trang điểm để mỗi sáng đều có thể dùng đến.
- Kỳ quái, vì cái gì mà cửa hàng này còn chưa mở cửa.
Tống Tân kéo vị hôn thê của mình đi tới một cửa hàng bán đồ dùng trong nhà cũ, lại phát hiện đã là giữa trưa nhưng mà cửa hàng này vẫn không có mở cửa.
- Quên đi, đi tới cửa hàng khác nhìn xem.
Trên con đường này còn có mấy cửa hàng bán đồ dùng trong nhà nữa. Tống Tân kéo Trần Viêm rời đi.
Chủ quán mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắt xì hơi một cái. Đêm qua đã bị kinh hãi quá nghiêm trọng, bất tri bất giác hắn đã ngủ quên ở trong tủ quần áo.
Đẩy cánh cửa tủ quần áo ra, chủ quán thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bây giờ đã là ban ngày, nữ quỷ kia tuyệt đối sẽ không đi ra lúc ban ngày. Dù sao thì quỷ chỉ có thể du đang ở xung quanh vào buổi tối.
Mở cánh cửa ra, chủ quán lảo đảo chui ra ngoài. Ở trong tủ quần áo nguyên một đêm, chân đã trở nên tê rần.
Mặc quần áo xong, chủ quán ngồi ở trên giường một lúc lâu, mới chậm rãi hồi phục.
Đêm qua vừa bị lạnh vừa bị dọa khiến cho hắn cảm giác thân thể thực không thoải mái. Nhìn thoáng qua chỗ cái bàn trang điểm cổ kinh kia, chủ quán không khỏi rùng mình một cái.
Thứ này thực sự là phỏng tay. Hiện tại rốt cục hắn đã hiểu được vì cái gì mà gia đình kia lại bán cái bàn trang điểm này cho hắn với giá cả rất tiện nghi. Thứ này nếu mà tìm chỗ nào ném đi thì cũng rất đáng tiếc. Dù sao cũng là dùng tiền để mua. Nhưng mà nếu để ở chỗ này, chỉ sợ chính mình cũng sẽ bị dọa chết, hơn nữa nói không chừng ngày nào đó nữ quỷ kia nổi hung tính lên, sẽ trực tiếp bóp chết hắn cũng không chừng.
Xếp chiếc bàn trang điểm lại thành hình dạng giống như một cái gương, như vậy cái mặt có gương đồng cũng được giấu vào bên trong bàn trang điểm. Lúc này chủ quán mới có thể thoáng yên tâm một chút.
- Chết thì chết.
Chủ quán cắn chặt răng.
- Thứ quý giá như vậy cũng không thể ném đi, cái này còn có thể phát tài được.
Chủ quán suy nghĩ rất lâu vẫn là quyết định giữ cái bàn trang điểm này lại. Nói chơi sao, thứ này nếu là người biết hàng ít nhất có thể mua không dưới mười vạn dâu. Vì mười vạn đồng này, chịu một chút kinh hãi có là cái gì. Chim chết vì mồi, muốn phát tài thì phải có gan lớn. Nhưng mà buổi tối không có ai ở lại trong này thì vẫn tốt hơn. Dù sao có nữ quỷ này ở đây, cho dù có tên trộm nào mò vào cũng bị dọa chết. Chủ quán không khỏi cảm thấy cao hứng đối với biện pháp này của mình, thật là nhất cử lưỡng tiện. Đã có thể phát tài lại bớt được phí tổn thuê người.
- Hắt xì.
Chủ quán lại hắt xì một cái thật to, cái mũi đã chuyển sang màu hồng. Xem ra đêm qua bị lạnh, chủ quán cảm giác dường như mình có chút phát sốt.
Thân thể đã không thoải mái, chủ quán quyết định hôm nay sẽ không mở cửa tiệm, về nhà ngủ một giấc. Hắn khóa cửa tiệm lại, rời đi.
Cái bàn trang điểm được xếp gọn lại thành một cái rương lớn, lẳng lặng nằm ở một góc trong cửa hàng, rất im lặng, dường như là đang đợi cái gì.
Về đến nhà uống thuốc hạ sốt xong, chủ quán liền lăn ra giường ngủ say như chết. Đêm qua căn bản là không được ngủ ngon, hơn nữa người đang phát sốt, giấc ngủ này của chủ quán kéo dài tới tận khi mặt trời lặn.
Lần nữa mở mắt ra, trong phòng đã là một mảnh tối đen. Chủ quán cầm lấy cái đồng hồ bên người nhìn lại, đã là đêm khuya. Không nghĩ tới vừa ngủ một giấc đã hết một ngày. Chủ quán cảm giác không phải mình ngủ mà là hôn mê. Cơn sốt của hắn cũng đã hết rồi.
- Thức dậy xem ti vi thôi.
Chủ quán đã ngủ cả ngày nên hiện tại một chút buồn ngủ cũng không có, lãng phí thời gian một ngày là ít tiền một ngày, điều này làm cho chủ quán có chút đau lòng.
Ngồi ở trên ghế salon, mở ti vi, vở kịch truyền hình trong nước nhàm chán khiến cho chủ quán có chút buồn rầu. Không phải tình chàng ý thiếp thì là khóc tới khóc lui, đàn bà tức đánh lại, vợ chồng ly hôn. Chủ quán đổi mấy kênh rồi những vẫn có chút buồn tẻ không thú vị.
- Mẹ nó, sao lại lạnh như thế.
Chủ quán rùng mình một cái, làm sao mà nhiệt độ trong phòng lại giảm xuống không ít.
Nhà của chủ quán có cả hệ thống sưởi hơi, nếu trong tình huống bình thường thì trong nhà vô cùng ấm áp, dù cho có mặc một bộ áo len đan mỏng thì đi tới đi lui trong phòng cũng không có vấn đề. Nhưng không biết tại sao buổi tối hôm nay chủ quán liền có cảm giác giống như là cởi quần áo đi bộ trên đường vậy.
Đưa tay sờ sờ hệ thống sưởi hơi hình chữ phiến, vẫn nóng đến bỏng tay, như vậy thì vì sao mà trong phòng lại lạnh như thế?
- Có lẽ là tại vẫn còn bị sốt.
Chủ quán sờ sờ đầu mình, không thấy nóng nhưng mà vẫn cảm thấy có chút choáng.
- Quên đi, vẫn cứ nên quay về nằm trên giường còn hơn.
Chủ quán tắt TV đi, chui vào trong chăn.
Cho dù là đang đắp chăn, nhưng mà chủ quán vẫn cảm thấy rét run đến mức không thể chịu đựng được, giống như không phải hắn đang chui vào trong một cái ổ chăn ấm áp, mà là một cái hầm băng. Cái lạnh khiến hắn phát run.
- Rốt cuộc là làm sao vậy.
Chủ quán quay người lại, càng thêm cuộn tròn thân thể mình hơn.
Nếu vừa rồi không quay người thì còn không sao, chủ quán vừa nghiêng người sang bên này liền giống như bị điểm huyệt vậy, ngay cả răng cũng không thể khống chế được mà va vào nhau.
Trong phòng tối đen, ở trong WC cách đó không xa chợt lóe lên một đạo hào quang ảm đạm màu xanh. Chợt lóe chợt tắt, giống như là hơi thở của người.
Hào quang kia càng ngày càng gần, chậm rãi đi tới chỗ chủ quán. Chủ quán dần dần thấy rõ, là thân ảnh của một người. Đúng là nữ quỷ đã ca hát đêm qua.