U Minh Trinh Thám

Chương 136: Không phải ảo giác

Có lẽ là do uống bia nhiều ở TV, Nghiêm Trọng mê man đứng lên, muốn cởi y phục, sau đó mới tắm rửa rồi đi ngủ tiếp. Dù sao khi trở về cũng không có rửa mặt, như vậy đi ngủ cũng có chút cảm thấy khó chịu.

Bật đèn, Nghiêm Trọng cởi áo khoác ra, đi vào trong phòng vệ sinh.

Vặn cho nước chảy, lúc này hắn mới cảm thấy thư thái một chút. Tương đối quái lạ là dây lưng ở trên nhà vệ sinh rõ ràng vẫn ở chỗ cũ, rất thích hợp, thế nhưng không biết vì sao, Nghiêm Trọng cứ cảm thấy có chút là lạ.

Vừa cho nước nóng vào trong bồn tắm, Nghiêm Trọng đứng ở trước chiếc gương trong buồng vệ sinh, vỗ vỗ mặt mình. Khuôn mặt ở trong gương có chút tiều tụy, Nghiêm Trọng biết, là do hai ngày nay không được ngủ đủ giấc. Uống rượu, hút thuốc, thức đêm, làm cho sắc mặt Nghiêm Trọng nhìn qua không được tốt. Bất quá Nghiêm Trọng cũng không phải là không để ý, tuổi còn trẻ mà, làm việc điên cuồng hơn người khác một chút có gì là không thể. Lẽ nào phải chờ đến lúc già mới hưởng thụ cuộc sống sao?

Bên trong bồn tắm lớn đã chứa đầy nước nóng. Hơi nước bay lên, che mờ cái gương.

Nghiêm Trọng lấy hai tay lau qua loa, phải cạo râu rồi. Cạo râu trước, rồi mới tắm sau, đây là một thói quen của Nghiêm Trọng. Nhìn mặt mình ở trong gương bị dính đầy bọt màu trắng, Nghiêm Trọng nở nụ cười. Nhớ lại khi trước còn ở trường học, có một lần Trần Viêm vô ý nhìn thấy được mặt Nghiêm Trọng đầy râu, chạy đi ra ngoài rất nhanh. Một lúc sau, liền cầm một cái mũ màu đỏ chạy vào, thừa dịp Nghiêm Trọng không chú ý đội cho hắn. Khi đó mặt Nghiêm Trọng rất giống ông già Nô-en. Trần Viêm rất hài lòng cười nghiêng ngả. Dáng tươi cười ấy thậm chí so với khi ở bên Tống Tân còn vui vẻ hơn. Điều này không khỏi làm cho Nghiêm Trọng rất đắc ý. Chỉ là sau một lần hiểu lầm, mới khiến cho nàng ngả vào lòng Tống Tân.

Nghiêm Trọng là một hoa hoa công tử, nữ nhân bên người liên tục thay đổi. Thế nhưng Trần Viêm này là một ngoại lệ, nàng là người con gái duy nhất khiến Nghiêm Trọng cảm giác muốn chung sống cả đời. Chỉ tiếc, người con gái duy nhất ấy lại sắp trở thành vị hôn thê của hảo bằng hữu. Nghiêm Trọng vừa mới chuẩn bị muốn làm lãng tử hồi đầu. Lại vì chuyện này so với trước đây càng trở nên thậm tệ hơn, nữ nhân bên người cũng thay đổi như đèn cù.

Bất quá gần đây trong lòng Nghiêm Trọng đã tốt hơn. Gần một tháng nay, hắn không có dẫn nữ nhân khác về nhà qua đêm. Không vì cái gì cả, bởi vì bình thường ở đây sẽ có một người rất đặc biệt đến qua đêm với Nghiêm Trọng. Nên hắn cũng bớt phóng túng đi không ít, ngày hôm qua là một lần ra ngoài điên cuồng hiếm có. Ở trong TV, có một con nhỏ liếc mắt đưa tình với Nghiêm Trọng, thế nhưng hắn lại làm bộ không biết. Dưới tình huống như vậy, Nghiêm Trọng không muốn tiếp tục điên cuồng nữa, hắn quả thực có chút muốn kiềm chế tính phóng đãng của mình lại.

Cái gương lại mờ đi, Nghiêm Trọng giơ tay ra, dùng sức xoa xoa. Không biết vì sao, nếu bình thường mà nói, nhiệt độ ở bên trong phòng hẳn là không thấp như vậy, cái gương cũng sẽ không bị hơi nước làm cho mờ đi nhanh như thế. Tựa như đêm hôm nay đặc biệt lạnh hơn.

Nói đến cái lạnh, Nghiêm Trọng nhớ tới buổi tối hôm đó nhìn thấy nữ nhân quỷ dị kia trong kính chiếu hậu, không khỏi khiến người ta tay chân run rẩy. Dao cạo râu sắc bén đã cắt rách một lỗ hổng nho nhỏ trên mặt, máu tươi theo đó chảy ra.

- Đáng chết!

Nghiêm Trọng chửi một câu, dùng tay trái giữ chặt vết thương không cho máu chảy ra, rồi cúi đầu đi tìm băng dính cầm máu.

Nghiêm Trọng ngẩng đầu, muốn soi gương để dán băng dính lên vết thương. Thế nhưng khi hắn thấy chính mình bên trong đó, hắn liền sửng sốt.

Đây là một khuôn mặt thế nào a. Sắc mặt vàng vọt, hơn nữa còn tái nhợt, giống như người bị mất máu quá nhiều, bôi lên mặt một tầng mỡ vàng dày đặc. Hốc mắt hõm vào thật sâu, tròng mắt đều là màu vàng, không chút khí sắc, vẩn đục không chịu nổi. Hơn nữa do đã lâu không được ngủ đủ giấc, nên trở thành màu nâu đậm. Nước da vốn còn trẻ tựa hồ mất đi sức sống. Gương mặt bị hóp vô cùng rõ ràng. Xương gò má nhô cao ra ngoài. Cả khuôn mặt không hề giống như người còn sống, mà chỉ như bộ xương khô có bọc thêm một lớp da bên ngoài.

- Người...người ở trong gương này, chẳng lẽ là ta sao?

Nghiêm Trọng căn bản không thể tin được vào hai mắt của mình. Tại sao hắn lại trở nên như vậy. Hắn giơ tay ra, sờ sờ vào mặt mình, trời ạ, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được vẻ khô ráp trên da mặt giống như đang sờ lên vỏ cây.

- Sao có thể...Đây sao có thể là ta được....?

Đại não của Nghiêm Trọng đã bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ đến không thể suy nghĩ. Hắn dùng tay liên tục xoa nhẹ lên mặt, căn bản không thể tin nổi khuôn mặt trong gương là của mình.

Ngón tay sờ qua cằm, Nghiêm Trọng cảm thấy một trận đau đớn. Da ở trên cằm khô nhăn không chịu nổi, sau khi Nghiêm Trọng bỏ tay ra, đột nhiên nứt nẻ, lộ ra tổ chức cơ thể màu hồng.

- A!

Cảnh tượng kinh khủng này không khỏi làm cho Nghiêm Trọng sợ đến mức kêu to lên, hắn cố sức lui về phía sau, lại một bước không có đứng vững, trơn trượt ngã ở trên mặt đất phòng vệ sinh.

Trong bụng truyền đến một trận đau đớn đè nén, dây lưng kia dường như là muốn cắt đứt thắt lưng của Nghiêm Trọng, co rút lại chặt chẽ, làm cho Nghiêm Trọng cảm thấy một trận buồn nôn không thể khắc chế, hắn nhịn không được ói ra một ngụm lớn.

Trong miệng Nghiêm Trọng nôn ra rất nhiều, dính đầy ở sàn nhà, bên trong cái nôn mửa màu trắng còn mang theo rất nhiều thức ăn chưa được tiêu hóa, pha trộn một chút vật chất màu đen kỳ quái.

Nôn ra đã lâu, cho đến khi Nghiêm Trọng cảm thấy trong bụng mình không còn chút gì, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một chút. Một mùi khó ngửi ào vào trong mũi Nghiêm Trọng, cảm giác nôn mửa lần thứ hai của hắn hơi có chút chuyển biến tốt đẹp.

- Chết tiệt... khụ khụ...

Nghiêm Trọng giãy dụa đứng lên:

- Rốt cuộc ta bị làm sao vậy...

Vặn vòi nước uống mấy ngụm, Nghiêm Trọng mới cảm thấy bụng có chút dễ chịu hơn, chỉ là vừa mới đau nhức ở chỗ cằm trên da nẻ.

Nghiêm Trọng ngẩng đầu lên chậm rãi, hắn có chút không dám nhìn chính mình trong gương.

Da thoáng có chút vàng vọt, nguyên nhân hẳn là bởi vì vừa mới nôn mửa. Vành mắt màu xanh đen, tròng mắt hồng hồng, là bởi vì do thức đêm tạo thành. Hay dáng dấp của chính mình có chút tiều tụy, như trước tuổi còn trẻ da còn co dãn, không có một chút nếp nhăn nào, da cũng không bị nứt nẻ, có chỉ là vừa mới cạo râu bị cắt là thương ở cằm, vết máu có chút khô cạn, vết thương đã không bị chảy máu ra bên ngoài nữa rồi.

Đầu Nghiêm Trọng cố sức đong đưa một chút, dùng nước lạnh rửa sạch mặt. Chết tiệt, rốt cuộc đêm nay ta bị làm sao vậy, vì sao lại xuất hiện ảo giác kinh khủng như thế này.

Đầu tiên là nhìn thấy người con gái quỷ dị trong kính phía sau xe, sau đó là nhìn thấy bộ dạng kinh khủng ở trong gương.

- Nhất định là đêm nay ở bên trong rượu cốc-tai này có chuyện.

Nghiêm Trọng xoa xoa huyệt Thái Dương của mình.

- Muốn làm không tốt bọn người kia thừa dịp ta không chú ý bỏ một chút gì đó vào bên trong.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất