Sau khi Minh Diệu từ trong hiệp hội đi ra, liền đi tới căn phòng nhỏ của Lê bàn tử. Căn phòng nhỏ này vẫn âm lãnh như cũ. Có lẽ là do nó ở không gian giữa âm và dương.
- Tôi lại đụng phải chuyện kỳ quái, muốn tìm cậu tâm sự, để xem cậu có thể nhìn ra được chút manh mối gì không.
Minh Diệu mở miệng nói.
- Tôi chỉ biết là nếu cậu không có việc gì quan trọng thì tuyệt đối sẽ không tới tìm tôi.
Vẻ mặt của Lê bàn tử bất mãn.
- Cậu sẽ cho tôi cái gì? Mười vạn hay là cái gì?
- Sao thế được.
Minh Diệu rút một điếu thuốc từ trong túi ra.
- Làm sao cậu lại là tồn tại cấp thấp như vậy được. Nếu quả thật cần dùng lời nói để hình dung, cậu cũng có thể là thuộc loại bách độ, hoặc là cốc ca gì đó, chuyên tìm tòi động cơ các loại.
- Vì tôi nghèo.
Lê Bàn Tử khó chịu nhăn cái mũi lại.
- Cậu cầm đồ đạc của tôi chưa bao giờ biết trả lại cho tôi. Trả Ngọc Tịnh bình cho tôi.
- Tạm thời không thể đưa cho cậu được.
Minh Diệu chậm rãi thở ra một hơi.
- Bên trong đó tôi vẫn còn để một thứ.
- Còn có đồ vật bên trong?
Lê bàn tử sửng sốt.
- Không có việc gì, cậu bắt quỷ lại làm gì?
- Không phải quỷ.
Minh Diệu đặt cái bình sứ nhỏ của Lê bàn tử lên trên bàn.
- Tự mình xem đi, đây cũng chính là vấn đề tôi muốn hỏi cậu.
- Thần thần bí bí.
Lê bàn tử cầm cái bình lên, nhẹ nhàng quơ quơ, bên trong phát ra thanh âm có cái gì va chạm.
- Tuyệt đối không phải là Quỷ Hồn, hẳn là thứ gì đó có thật thể.
- Đúng, là Quầy Linh, hiện tại tạm thời tôi còn không có biện pháp thu thập nó, trước tiên cứ đựng nó ở trong bình đã.
Minh Diệu nói.
- Thứ này tôi nghĩ hẳn là cậu sẽ cảm thấy rất hứng thú.
- Quầy Linh? Ha ha, cậu lấy được từ nơi nào vậy?
Thần tình của Lê bàn tử vui mừng, bày ra một tầng kết giới, đổ con Quầy Linh từ trong bình ra.
- Không phải là thứ này đã tuyệt tích rồi sao? Tôi chỉ từng thấy ở trong sách có giới thiệu, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy tận mắt đâu.
- Đây chính là nguyên nhân tôi tới tìm cậu.
Minh Diệu nói.
- Theo tôi được biết, con Quầy Linh này hẳn là được tạo ra từ mười năm trước, cho nên tôi mới đến hỏi cậu một chút xem cậu có biết được gì không.
- Mười năm?
Lê Bàn tử nghĩ nghĩ.
- Làm sao được? Phương pháp chế tạo thứ này hẳn là đã sớm thất truyền mới đúng. Theo tôi được biết, chế tạo ra Quầy Linh là một chuyện tình tương đối phiền phức. Không chỉ cần phải có thiên thời địa lợi nhân hòa phối hợp, hơn nữa thủ pháp cũng tương đối khó khăn. Lúc mới đầu là do một thuật sĩ đông dương phát minh ra. Mục đích ban đầu là muốn chế tác ra một cái thân thể hoạt động bằng thần thức mà không tốn linh lực. Để giúp hắn làm một ít công việc thông thường. Nhưng mà sau này lại phát hiện ra thứ này căn bản là không sử dụng đến, hơn nữa còn làm phiền thêm. Tạo ra phiền toái mà tác dụng lại không nhiều lắm, cho nên dần dần phương pháp chế tạo Quầy Linh liền bị thất truyền.
- Nói như vậy, thứ này đúng thật là quái vật do con người tạo ra sao?
Minh Diệu cau mày.
- Chế tạo nó rất phiền toái sao? Cần phải tách riêng xương cốt trong thân thể người ra sao?
- Không cần, vì sao lại hỏi như vậy?
Lê bàn tử nói.
- Phương pháp cụ thể tôi cũng không biết rõ ràng. Tôi chỉ biết một chút mà thôi. Muốn chế tạo ra Quầy Linh, cần thân thể của một người trẻ tuổi, rút toàn bộ máu huyết trong người ra. Sau đó bên ngoài bôi một loại mỡ dùng để chống phân hủy. Sau đó ngâm thi thể trong một loại thuốc nước được điều chế đặc thù. Thời gian ngâm tương đối dài, khiến cho xương cốt trong thân thể chậm rãi mềm ra. Cứ như vậy, Quầy Linh có thể tùy ý gấp khúc thân thể. Nếu mà dùng phương pháp thủ công tách hết xương cốt trong thân thể ra, như vậy rất phiền toái. Hơn nữa cậu cũng biết, thân thể con người mất đi xương cốt chống đỡ, cũng chỉ có thể chuyển động giống như động vật nhuyễn thể thôi, nằm một bãi ở trên đất, chuyện gì cũng mẹ nó chứ không làm được.
- Con Quầy Linh này chính là như vậy.
Minh Diệu chỉ vào con Quầy Linh trong kết giới nói.
- Có nhìn thấy vết thương kỳ quái trên lưng thứ này không? Đây là do một bác sĩ ngoại khoa làm. Mổ cái thi thể ra, rút hết toàn bộ xương cốt cơ thể ra ngoài, liền tạo ra được thứ đồ vật như vậy.
- Kỳ quái, cái này thật đúng là kỳ quái.
Lê bàn tử gãi da đầu, không giải thích được.
- Nếu như thứ này được chế tạo từ gần đây, như vậy đã nói lên một việc, tên gia hỏa chế tạo Quầy Linh kia cũng không biết đầy đủ phương pháp chế tạo. Kỳ thật muốn chế tạo ra Quầy Linh, những cái khác đều rất đơn giản, chỉ là phải làm bằng tay mà thôi. Rồi phương pháp để mở ra linh trí sau đó ai cũng có thể làm được. Quan trọng là cái phương pháp chế tạo ra loại nước thuốc kia. Nó có thể biến xương cốt của thi trể trở nên mềm nhũn, nhưng mà khi cần thì lại có thể biến xương cốt cứng rắn trở lại. Phương pháp chế tạo loại thuốc nước này chỉ sợ đã sớm thất truyền. Nói như vậy, thứ này rất giống một cái bán thành phẩm, hoặc là một vật thí nghiệm. Nhất định là có người muốn thí nghiệm để chế tạo ra Quầy Linh, nhưng không biết phương pháp chế tạo loại thuốc này. Cho nên mới dùng phương pháp ngu ngốc như vậy để cho thi thể có để đạt được hiệu quả gấp khúc.
- Vật thí nghiệm sao…
Minh Diệu cúi đầu. Vương Tĩnh chẳng qua cũng chỉ là một người thường mà thôi. Sẽ không có khả năng tiếp xúc đến những thứ như vậy. Tuy rằng Vương Tĩnh đã thừa nhận là chính là phẫu thuật lấy ra xương cốt trong thân thể Quầy Linh, nhưng mà muốn chế tạo cái thi thể này thành Quầy Linh thì nàng không thể làm được.
Là có người mượn tay nàng để thí nghiệm phương pháp chết tạo Quầy Linh, hay là người kia trùng hợp phát hiện khối thi thể thích hợp này? Vừa rồi Lê bàn tử đã nói qua, muốn chế tạo ra Quầy Linh còn cần phải tiến hành xử lý chống phân hủy. Vương Tĩnh là một bác sĩ ngoại khoa, loại chuyện này cũng là do nàng làm sao? Vì sao nàng lại phải xử lý chống phân hủy cho thi thể đây? Là do có người sai khiến sao? Minh Diệu cảm thấy sau lưng chuyện này nhất định còn có chút gì đó.
- Được rồi, đừng đùa.
Minh Diệu đứng dậy.
- Phải trở về rồi, tôi đi đây.
- A! Đừng!
Vẻ mặt của Lê bàn tử mong chờ.
- Cho tôi mượn chơi vài ngày đi, thứ này chính là đồ hiếm.
- Đừng làm loạn, hiện tại tôi hận không thể giết chết nó đấy.
Minh Diệu cau mày nói.
- Trên tay của nó ít nhất đã có ba mạng người rồi.
- Thứ này sắc bén như vậy sao?
Lê bàn tử huýt sáo?
- Nhìn không ra, loại bán thành phẩm này mà cũng lợi hại như vậy.
- Cứ như vậy đi, tôi phải đi đã.
Minh Diệu kéo cửa ra.
- Đã lâu rồi không có đi xa, lần này coi như là đi du lịch.
- Tiểu Manh, giúp ta chuẩn bị hành lý một chút, ngày kia ta sẽ xuất phát.
Minh Diệu về đến nhà, thấy Diệp Tiểu Manh đang ngồi xem TV hắn liền hô lên một câu.