U Minh Trinh Thám

Chương 383: (a) Bí mật trong phòng thí nghiệm

Minh Diệu phụ trách làm việc kiếm tiền, mà Diệp Tiểu Manh đảm trách toàn bộ việc nhà, quét tước giặt giũ nấu cơm, thậm chí cả quần lót của Minh Diệu đều do Diệp Tiểu Manh giặt tẩy. Theo lời nói của Diệp Tiểu Manh, nếu để cho tự bản thân Minh Diệu đi giặt quần lót, chỉ sợ quần sẽ bẩn tới mức cởi không ra.

Nghe qua chẳng khác gì quan hệ nam chủ ngoại nữ chủ nội, là quan hệ vợ chồng điển hình, nhưng hai người lại không phải là người yêu hay người nhà. Nếu cần dùng từ ngữ hình dung quan hệ giữa hai người, Từ Mẫn cảm thấy giống như một chủ nhân vô lương lôi thôi cùng sủng vật bi thảm thì đúng hơn.

Từ Mẫn cũng từng điều tra qua thân thế của Diệp Tiểu Manh, nơi ở của phụ thân không rõ, tựa hồ từ nhỏ đã sinh sống cùng mẫu thân, mà sau khi mẫu thân qua đời mất đi toàn bộ thân thích, Diệp Tiểu Manh được Minh Diệu nhận nuôi, theo pháp luật người giám hộ chính là Minh Diệu.

Nhưng một cô gái như vậy ở trong cơ thể lại chảy xuôi phân nửa máu huyết của Yêu tộc. Từ Mẫn có cảm giác nói không nên lời, thật giống như mỗi ngày gặp mặt chào hỏi hàng xóm bỗng nhiên có một ngày hàng xóm nói cho ngươi biết hắn là một người ngoài hành tinh, làm cho người ta vốn không biết nên làm sao phản ứng.

Nhưng nhìn theo phản ứng của Diệp Tiểu Manh mà xem, nàng tựa hồ hoàn toàn không biết chút nào về chuyện này. Mà nam nhân tên Thiên Tướng kia trước khi rời đi cũng đặc biệt dặn dò a Trạch cùng Từ Mẫn, không nên đem chuyện này nói rõ ra, nếu Diệp Tiểu Manh có hỏi thì cứ nói là bị tiếng hát của Khả Khả làm ra ảo giác.

- Em đã tỉnh lại, chị cũng nên về nhà rồi!

Từ Mẫn nói:

- Chị phải về nhà thay quần áo, bộ quần áo này không mặc được nữa!

- Chị Từ Mẫn, chị bị thương sao?

Lúc này Diệp Tiểu Manh mới nhìn thấy nơi ngực của Từ Mẫn có một lỗ thủng, chung quanh còn có vết máu loang lổ:

- Không sao chứ?

- Không sao cả!

Từ Mẫn cười cười nói:

- Chỉ là một thủ đoạn che mắt người khác mà thôi, chị vốn không có bị thương!

- Khi em sinh ra ảo giác, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?

Diệp Tiểu Manh nói:

- Cuối cùng Bối Lạp cùng Khả Khả ra sao?

- Việc này…chờ một lát tôi từ từ nói với cô, nói rõ cho cô biết.

A Trạch nói:

- Chị Từ Mẫn mau nhanh về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi. Hết thảy mọi chuyện cũng đã xong, chị đã có thể ngủ ngon giấc!

Từ Mẫn gật gật đầu, nàng chào từ biệt Diệp Tiểu Manh xoay người rời khỏi nhà nàng. Đi xuống thang lầu, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên mặt của nàng, làm nàng có chút choáng váng. Thật giống như hết thảy phát sinh trước đó căn bản chỉ là một giấc mộng mà thôi, Từ Mẫn thậm chí hoài nghi mình có phải còn nằm trong sự khống chế bởi tiếng hát của Khả Khả, những cảnh tượng còn ghi khắc trong trí nhớ không chân thật chút nào.

Ngồi vào trong xe, Từ Mẫn cũng không vội vã nổ máy, mà lấy ra di động. Tìm kiếm số điện thoại mà Minh Diệu gọi tới trước đó, nàng bấm số gọi ngược trở về.

Nàng thật muốn hỏi thăm Minh Diệu thử một chút về những chuyện mình đã gặp là như thế nào. Không biết hắn có biết rõ thân thế thật sự của Diệp Tiểu Manh hay không. Vì sao hắn phải ở cùng một chỗ với nàng, cuối cùng Diệp Tiểu Manh có bộ dáng chân thực ra sao.

- Thật xin lỗi, số điện thoại của quý khách tạm thời không liên lạc được!

Từ Mẫn có chút bất đắc dĩ khép lại điện thoại. Nàng đã thử gọi thật nhiều lần nhưng điện thoại đều nằm trong trạng thái không chuyển máy. Từ Mẫn có chút bất đắc dĩ nổ máy xe chạy thẳng về nhà mình. Đợi khi Minh Diệu quay về, nàng nhất định phải cạy mở miệng của hắn, để cho hắn nhổ ra hết thảy mọi chuyện giấu diếm, Từ Mẫn vừa lái xe vừa nghĩ thầm.

- Vất vả cho ngươi, thân thể của ngươi còn chưa kịp phục hồi đã để ngươi phải đi bảo hộ Tiểu Manh, thật sự không yên tâm chút nào!

- Thật có chút không hiểu vì sao cuối cùng Tiểu Manh lại bị lôi cuốn vào bên trong cơn lốc xoáy như vậy!

- Không sao.

Trên mặt Thiên Tướng hiện rõ một dấu bàn tay đỏ bừng, hắn ném quần cộc vào trong góc.

- Dù sao Bối Lạp đã biết được thực lực của ta, nàng sẽ không ngu xuẩn động thủ với ta. Về phần tên lùn ti tiện kia ta còn không để trong lòng!

- Ngươi thật xác định sau lưng việc này có sự tồn tại của tên kia sao?

Diệp Trọng cau mày.

- Ta ở trong một căn phòng của quán bar tìm được một cỗ máy khống chế thu phát tín hiệu điện thoại di động.

Thiên Tướng gật đầu nói:

- Ta từ trong đó phát hiện được mệnh lệnh dặn Bối Lạp giết người, loại phương thức mã hóa kia đích thật là loại mà tổ chức hay sử dụng!

- Nếu nói như vậy cũng không phải là người khác!

Diệp Trọng cau mày nói:

- Những mệnh lệnh kia không phải do ta phát ra, mà Mị cũng đã đi Anh quốc, như vậy người có thể phát ra mệnh lệnh cũng chỉ có tên lùn kia. Chỉ là chuyện này ta cảm thấy thật sự kỳ quặc, đồng tiền đối với tổ chức mà nói cũng không có nhu cầu gì quá đặc biệt. Nếu như nói giết người chính là mệnh lệnh của ông chủ, như vậy ta cũng phải biết được tin tức. Nhưng ta đối với chuyện này lại hoàn toàn không hay biết gì cả!

- Có hai loại khả năng!

Thiên Tướng vươn hai đầu ngón tay, quơ quơ trước mặt Diệp Trọng.

- Thứ nhất, ngươi đã bị hoài nghi!

- Hắn sẽ không hoài nghi lên trên đầu của ta!

Diệp Trọng cẩn thận suy nghĩ lại một chút, lắc đầu nói:

- Ta luôn làm việc rất tận tâm, không hề lộ ra sơ hở gì!

- Như vậy cũng chỉ có tên lùn kia giả mạo danh nghĩa ông chủ phát ra mệnh lệnh giết người này!

Thiên Tướng nói.

- Như vậy hắn mua bảo hiểm nhân thọ cho người chết để gạt tiền bảo hiểm là vì cái gì?

Diệp Trọng tiếp tục nói:

- Cần một số tiền lớn sao? Thứ này đối với tổ chức mà nói cũng không phải là thứ khan hiếm!

- Nói không chừng là hắn muốn lợi dụng cơ hội cất vào túi riêng của mình thì sao?

Thiên Tướng nói:

- Dù sao hắn cũng từng là nhân loại, mà nhân loại đối với tiền tài có chấp nhất rất đặc thù!

- Vậy cũng không khả năng!

Diệp Trọng lắc đầu:

- Hắn là một tên khoa học điên điển hình, địa phương duy nhất có thể dùng đến tiền chính là thực nghiệm cùng nghiên cứu. Nhưng thực nghiệm cùng nghiên cứu cần kinh phí, vô luận là cần bao nhiêu tổ chức cũng sẽ vô điều kiện cung cấp cho hắn, hắn căn bản không cần làm như vậy!

- Nhưng nếu như hắn muốn làm thực nghiệm cùng nghiên cứu mà không muốn cho tổ chức hay biết thì sao?

Thiên Tướng cùng Diệp Trọng liếc nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy nghi hoặc. Tên nam nhân đáng khinh kia đến tột cùng lại muốn làm chuyện gì?

- Địa Tướng đại nhân, đã sửa sang lại xong xuôi!

Hoàng Xúc đem một xấp tài liệu cung kính đặt lên trên bàn.

Cũng giống như tên của hắn, hắn là một con yêu quái Hoàng Xúc. Hắn vốn sống trong rừng rậm Đông Bắc, đã bị một trận lửa cháy mất đi nơi cư trú. Hắn mất đi người nhà cùng nơi ở, chỉ có thể trốn bên trong chỗ tối tăm của một sơn thôn mà tự liếm lành vết thương chính mình. Khi màn đêm buông xuống, hắn dựa vào việc trộm gà của nhà nông mà no bụng.

Bởi vì bị thương quá nặng nên cực độ suy yếu, hắn căn bản không thể biến thành hình người. Chỉ có thể dựa vào hình thái động vật vồ mồi, ngay khi bị nhà nông phát hiện hắn đã trở thành địch nhân của cả sơn thôn. Bị thôn dân hung ác dùng đinh ba cùng xẻng đánh cho hấp hối.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất