U Minh Trinh Thám

Chương 421: (b) Cửa thang máy

- Như thế thật phiền toái!

Minh Diệu trầm ngâm trong chốc lát:

- Không còn biện pháp nào khác sao?

- Không có!

Mị lắc đầu nói:

- Không bằng làm theo phương pháp của tôi, trực tiếp giết đi vào là được rồi, miễn cho nghĩ tới nghĩ lui còn đau đầu.

- Dùng đầu óc vẫn tốt hơn cậy mạnh.

Minh Diệu lắc đầu nói:

- Nơi này là tầng hai, phía dưới còn có ba tầng. Nếu ở trong này đã bị người phát hiện, như vậy con đường tiếp theo của chúng ta càng thêm khó đi!

- Vậy anh nói làm sao bây giờ?

Mị bất đắc dĩ nói:

- Tôi chỉ phụ trách giết người, về phần lập kế hoạch gì đó thì giao cho anh thôi!

- Xem ra không muốn giết người thật sự không được.

Minh Diệu bất đắc dĩ thở dài một hơi:

- Cô có nắm chắc sẽ không lưu lại vết máu không?

- Điều này thật không có vấn đề.

Mị tràn đầy tự tin gật đầu:

- Việc giết người là sở trường của tôi, tôi có cả ngàn loại phương pháp có thể giết chết người trong nháy mắt mà không hề lưu lại chút vết máu, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi có thể tiếp cận hắn lúc không kịp phòng bị!

- Vậy được rồi, tôi đi dẫn dắt lực chú ý của hắn, cô động thủ!

Minh Diệu gật đầu, nghĩ nghĩ một chút, lại mở miệng nói:

- Nhớ tận lực…tận lực để cho hắn chết nhanh một chút!

- Chuyện này anh yên tâm!

Mị còn tưởng rằng Minh Diệu lo lắng nàng động thủ quá chậm sẽ làm bảo an kia kêu lên sẽ kinh động đến những người khác:

- Tuyệt đối sẽ làm cho hắn chết đi trong nháy mắt!

- Vậy là tốt rồi!

Minh Diệu gật đầu, lật qua áo khoác:

- Vào đi!

Một bóng người xa lạ hướng thang máy đi tới, bảo an canh giữ cửa thang máy có chút kỳ quái nhìn thực nghiệm viên đang cúi đầu đi tới. Người này cầm một xấp văn kiện trong tay, vừa đi vừa cúi đầu xem cho nên không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn. Nhưng từ thể hình gầy gò mà xem, người này tựa hồ không giống như người Châu Âu.

- Người này vừa mới được điều tới tầng hai sao?

Trong lòng bảo an kia nói thầm: “Bị lạc đường?”

- Đứng lại!

Mắt thấy người kia đi tới thang máy càng ngày càng gần, bảo an canh giữ cửa thang máy mở miệng nói:

- Anh thuộc tiểu tổ nào? Vì sao lại đi tới bên thang máy này?

- Di, nơi này là cửa thang máy sao?

Nam nhân có gương mặt của người phương Đông ngẩng đầu, vẻ mặt mê mang nhìn chung quanh một lần, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu nói:

- Thật ngại quá, tôi chỉ lo chăm chú xem văn kiện, không nghĩ tới lại đi lầm đường!

- Anh mới tới hay sao? Tại sao tôi chưa từng gặp qua anh?

Bảo an gác cửa thang máy nhìn Minh Diệu hỏi:

- Đưa thẻ của anh cho tôi xem!

- Tôi vừa mới ở trên tầng một được điều thăng chức xuống đây!

Minh Diệu vừa trả lời vừa lấy xuống tấm thẻ trước ngực áo bên trong, hắn xảo diệu dùng ngón tay che lại ảnh chụp, làm ra vẻ như muốn đưa tấm thẻ cho bảo an kia.

- Tại sao tôi không nghe nói qua gần đây có người của tầng một được thăng chức?

Bảo an kia cau mày, tiếp nhận tấm thẻ Minh Diệu đưa tới. Bởi vì ngón tay Minh Diệu che lại ảnh chụp, cho nên bảo an chỉ có thể chứng kiến được ký hiệu số La Mã trên tấm thẻ kia.

Vừa tiếp nhận tấm thẻ, bảo an liền nhìn thấy ảnh chụp trên thẻ.

Rất rõ ràng đây không phải thẻ của nam nhân trước mặt, bởi vì ảnh chụp trên thẻ là bộ dạng của một người Châu Âu. Mà nam nhân ở trước mặt lại có gương mặt của một người phương Đông.

Ánh mắt bảo an thoáng nhìn, liền thấy được trên cổ áo của Minh Diệu có xâu chuỗi bằng thép kia. Hắn chấn động. Thứ này chỉ dùng để che chắn trang bị quấy nhiễu linh lực, nam nhân trước mặt mang theo xâu chuỗi như vậy đã nói rõ hắn cũng là một linh năng giả. Nhưng điều làm cho bảo an cảm thấy kinh ngạc chính là vừa rồi khi nam nhân này đi tới gần, chính mình lại không hề cảm giác được trên người nam nhân kia có linh lực.

Nhưng cảm giác kinh ngạc của hắn cũng không kéo dài được bao lâu, trong một giây sau có một ngón tay trắng muốt thon dài từ trong áo Minh Diệu vươn ra, trực tiếp đâm thẳng vào giữa trán tên bảo an. Miệng bảo an há hốc, lại chưa kịp phát ra chút âm thanh nào, đại não trong nháy mắt liền bị phá hủy, thân thể hắn thoáng run rẩy vài cái, liền tắt thở.

- Cẩn thận một chút, coi chừng vẩy máu tươi đi ra!

Minh Diệu nói với Mị đang ẩn bên trong áo.

- Yên tâm đi, sẽ không!

Thanh âm của Mị từ trong áo Minh Diệu truyền ra.

- Trước tiên tôi rút tay ra, anh đem thi thể của hắn trở vào trong thực nghiệm tràng kia, chúng ta sẽ xử lý công tác kết thúc!

Minh Diệu vừa dùng phương pháp đặc thù đem linh lực toàn thân ẩn giấu xuống, làm cho bảo an kia không biết hắn là một linh năng giả. Chỉ cần đi tới bên cạnh bảo an này, bảo an tuyệt đối không tránh khỏi một kích miểu sát của Mị, nhất định sẽ bị mất mạng trong nháy mắt.

Minh Diệu đem thi thể bảo an kéo vào trong thực nghiệm tràng không một bóng người, tìm một địa phương bí mật ẩn giấu đi. Tiếp theo hắn dựa theo chỉ thị của Mị tìm một mảnh vải dày ôm lên bàn tay của nàng vẫn cắm trong trán bảo an kia.

Sau khi hết thảy đều chuẩn bị xong xuôi, bàn tay Mị lại biến thành ảnh tử trở lại. Sau khi mất đi vật che chắn, bởi áp lực nên máu cùng óc từ chỗ trống ngay giữa trán thi thể phun ra. Minh Diệu lập tức chụp mảnh vải lên trên, chất lỏng đều bị mảnh vải bao phủ lại.

- Đi thôi, chúng ta xuống tầng tiếp theo!

Minh Diệu nhìn thoáng qua thi thể bảo an nằm trên mặt đất, có chút bất đắc dĩ lắc đầu!

Minh Diệu nhìn thấy vẻ mặt Mị vẫn thản nhiên đem bàn tay dính máu cùng óc người lau sạch, không khỏi lắc lắc đầu. Cuối cùng vẫn phải giết người. Tuy rằng không phải do đích tay hắn hành động, nhưng dù sao cũng là chủ ý của hắn. Mặc dù khi còn ở trong tiểu trấn, đối mặt với dân trấn Minh Diệu cũng động thủ. Nhưng dù sao dân trấn cũng đã bị chuyển hóa thành La Sát Quỷ mất đi ý thức, trên ý nghĩa chân chính cũng đã không còn là nhân loại, huống chi dân trong trấn còn uy hiếp tới tính mạng con người, giết chết chúng nó Minh Diệu cũng không có cảm giác tội lỗi. Nhưng vừa rồi tên bảo an canh giữ thang máy vẫn còn hơi thở, vẫn là người có tư tưởng, ít nhất đối với Minh Diệu mà nói người kia không có cừu hận gì với chính mình. Chẳng qua bởi vì sự tồn tại của hắn sẽ gây trở ngại cho hành động của hai người Minh Diệu, cho nên Minh Diệu để cho Mị giết chết hắn. Chứng kiến người kia mất đi hơi thở trước mặt mình, Minh Diệu có cảm giác khó chịu nói không nên lời.

“Nếu như hắn không chết, mình cùng Mị sẽ bị phát hiện, rất có thể cũng sẽ chết.” Trong lòng Minh Diệu thầm an ủi mình. Hơn nữa nếu như người kia không chết, hai người bọn họ cũng không thể đi xuống dưới tầng ba, nói vậy sẽ không cách nào tiếp xúc với Hắc Chi Đoạn Chương, như vậy sẽ càng có thêm nhiều người sẽ chết.

- Anh làm sao vậy?

Nghe được thanh âm Minh Diệu thở dài, Mị xoay đầu lại có chút kỳ quái nhìn Minh Diệu hỏi.

- Không có gì!

Minh Diệu lắc đầu:

- Thang máy sắp đến, chuẩn bị một chút, không biết bên dưới còn có thứ gì đang chờ đợi chúng ta đây!

Tuy rằng Mị cảm giác Minh Diệu không thích hợp, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu thuận thế biến thành một đoàn ảnh tử chui vào trong lòng Minh Diệu.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Minh Diệu thoáng lặng đi một chút, thậm chí còn quên cả việc đem bản thân mình ẩn núp đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất