U Minh Trinh Thám

Chương 44: Sống không bằng chết

Minh Diệu ngẩng đầu nhìn lên trời, trời xanh thăm thẳm, mấy đóa mây trắng nhàn nhã bay bay, gió thổi qua gương mặt có chút lạnh, còn mang đến hương vị của mùa thu. Rốt cục mùa thu lại có hương vị gì đây? Minh Diệu thật lười biếng suy nghĩ vấn đề phức tạp như thế, có thể nhàn nhã đi chơi nhìn ngắm bầu trời mênh mông cũng là một loại hưởng thụ.

- Uy, đừng cản đường!

Thanh âm một người đàn ông từ sau lưng truyền đến.

- A, thật xin lỗi!

Minh Diệu nhích vào vỉa hè, đứng trên bậc thang hút điếu thuốc.

- Hô…

Hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi phun ra, cảm giác nicotin tràn đầy trong phổi khiến đại não Minh Diệu sinh ra cảm giác mê muội thoải mái. Nhìn dòng người chung quanh đi qua, Minh Diệu cảm giác người thật sự là một loại động vật luôn bận rộn, sinh ra, đi học, kiếm tiền, kết hôn, sinh con, chết đi, hết thảy trong vòng mấy chục năm thật ngắn ngủi, cần gì như thế, không bằng nhàn nhã tiêu sái mà sống. Nhưng mọi người phần lớn lại không nghĩ như vậy, vì muốn có cuộc sống tốt hơn một chút, lại dùng thật nhiều thời gian đi bận rộn, bận rộn, lại bận rộn. Khá hơn một chút lại muốn khá hơn chút nữa, theo đuổi vĩnh viễn không chừng mực, cứ mãi là như thế, người liền có chấp niệm, cho nên sau khi chết không có mấy người nguyện ý thống thống khoái khoái rời đi nhân thế. Những người đi ngang qua phần lớn đều dùng ánh mắt kỳ quái vội vã thoáng nhìn qua Minh Diệu đang đứng trước cửa hàng bán nội y phụ nữ rồi lại đi qua thật nhanh, Minh Diệu liền cảm giác chính mình không hề thuộc về thế giới này.

Rít sâu một hơi thuốc, Minh Diệu nhẹ nhàng thở dài một hơi:

- Quả nhiên, ca hút cũng không phải là thuốc lá, mà là tịch mịch.

- Đinh!

Một đồng tiền xu ném xuống ngay trước mặt Minh Diệu, Minh Diệu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi dẫn một cô bé đi ngang đang dùng ánh mắt thương hại nhìn mình.

- Người trẻ tuổi, xem cậu có tay có chân, đi tìm một phần công việc đứng đắn đi thôi.

Minh Diệu có loại cảm giác muốn khóc nhưng không khóc nổi, vừa định phân trần vài câu, người phụ nữ đã lôi kéo cô bé rời đi, Minh Diệu mơ hồ còn có thể nghe được người phụ nữ kia nói với cô bé:

- Sau này con nhớ phải học tập thật tốt, bằng không sẽ biến thành thúc thúc vừa rồi, không tìm được công việc chỉ có thể ăn xin trên đường, thật quá mất mặt a.

Minh Diệu hung hăng đem tàn thuốc ném xuống đất, dùng chân giẫm mạnh:

- Đáng chết, xem ra sau này không có chuyện gì thật không thể giả bộ trang bức, thật sự sẽ gặp báo ứng.

- Tiên sinh, bạn gái của ngài gọi ngài vào trong.

Một nữ nhân viên bán hàng trẻ tuổi từ trong tiệm nội y đi ra ngoài, vừa nói vừa dùng ánh mắt như nhìn đống phân trâu nhìn vào Minh Diệu.

- Ngô…được…

Minh Diệu kiên trì cúi đầu đi vào cửa hàng, hơn nữa tận lực bỏ qua ánh mắt của khách hàng lẫn nhân viên bên trong. Vừa đi vừa len lén dùng khóe mắt đánh giá đủ loại áo quần lót màu sắc khác nhau chung quanh.

- Ngô…cái này thật to…cái kia chắc chắn mặc vào sẽ rất gợi cảm.

Minh Diệu vừa nhìn lén vừa thầm nghĩ trong lòng:

- Quả nhiên là địa phương tốt, không biết có cửa hàng nào mời nam giới đi bán hàng hay không đây.

Minh Diệu đi tới cửa phòng thay quần áo, không cần nhìn cũng cảm giác được có không ít ánh mắt kỳ dị đang nhìn từ sau lưng.

- Chết thì chết…Dù sao hôm nay cũng không dự định còn sống trở về…

Minh Diệu cắn môi, quyết tâm gõ cửa phòng thay quần áo.

- A, darling, là anh sao? Cửa không khóa, anh đi vào đi!

Giọng nữ ngọt ngào nũng nịu từ trong phòng thay quần áo truyền ra, trên đầu Minh Diệu bắt đầu đổ mồ hôi.

- Uy, đừng chơi nữa đi, gọi tôi có chuyện gì thì nói nhanh, tôi ở chỗ này thật không thói quen chút nào.

Minh Diệu cảm giác phía sau có nhiều ánh mắt giống như kim châm đâm vào trên lưng.

- Anh đi vào đi đã…

Giọng nữ tựa hồ có thể làm người ta bị hòa tan hoàn toàn:

- Nếu không đi vào em tức giận á…

Minh Diệu cảm giác trên lưng còn đau nhói hơn vừa rồi:

- Chết thì chết thôi!

Minh Diệu bày ra bộ dáng khẳng khái hy sinh kéo ra cửa phòng thay quần áo, chui đi vào.

- Phốc…

Trên đỉnh đầu lập tức có một cỗ lực lượng mạnh mẽ truyền đến, chạm mặt ập tới chính là một đoàn vật thể trắng muốt, trực tiếp đem đầu của Minh Diệu vùi vào bên trong, mặc dù mềm mại trắng mịn, nhưng Minh Diệu không hề cảm giác được mình có được bao nhiêu may mắn.

- Ngô…mắt kính của tôi…thở không được nữa…

Minh Diệu thầm nghĩ phải chạy trốn, nhưng vừa đưa tay lên liền mò trúng làn da nhẵn nhụi mềm mại, tiếp theo là tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng có thể đảm bảo bị tất cả mọi người bên ngoài nghe thấy.

- A, anh thật là hư hỏng, vừa tiến vào đã sờ người ta…

Giọng nữ ngọt ngào nũng nịu vẫn thật dễ nghe, nhưng Minh Diệu nghe vào tai lại giống như tiếng chuông tử thần không hề khác biệt.

- Cứu mạng…đừng…

Tiếng cầu cứu yếu ớt của Minh Diệu nghe thật sự vô lực, Minh Diệu cảm giác mình sắp sửa bay lên bầu trời xanh lam kia mất rồi.

- Hô hô…thật là thoải mái.

Ada buông tay ra, Minh Diệu lại một lần có được cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.

- Hô…hô…

Minh Diệu thở dốc từng hơi không khí thanh tân.

- Có thể sau này đừng dùng chiêu này có được không… điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng.

- Hô hô…

Ada đắc ý che miệng nhỏ giọng cười:

- Cái này cậu nói thật không tính, phải xem tâm tình của tôi thế nào đã.

- Uy, không nên được voi đòi tiên!

Minh Diệu ngồi ngửa thở hào hển, vừa rồi bị thiếu dưỡng khí khiến cho đầu của hắn có chút mê muội.

- Ô ô ô ô…

Minh Diệu không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm thụ được ánh mắt tràn đầy nước mắt có thể biểu diễn được bất cứ lúc nào của Ada.

- Là cậu đáp ứng chờ khi thương thế của người ta khỏe lại sẽ theo người ta đi dạo phố, không nghĩ tới cậu lại là người vô tình vô nghĩa, người ta là vì giúp cậu nên mới bị thương…

Minh Diệu cảm giác mình còn nhanh muốn hôn mê hơn hồi nãy, nếu như còn chậm trễ ngăn cản Ada, không biết nàng còn có thể thêu dệt nội dung vở kịch cẩu huyết như thế nào, cái gì là người thứ ba, cái gì là ngoại tình, cái gì là đàn ông có tiền lại vứt bỏ bạn gái…

- Được được được, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi không được sao, chị thích làm sao hành hạ tôi cũng được cả, tôi không dám có một câu oán hận nào.

- Hì hì, vậy thì còn được. Hôm nay cậu phải cùng tôi đi dạo tới khi tôi tận hứng mới thôi.

Trong nháy mắt Ada liền thu hồi nước mắt như lập tức sẽ chảy ra, không có đạo diễn tìm nàng đóng phim đúng thật là phí của trời.

- Gọi tôi đi vào làm gì thì nói mau!

Minh Diệu chống đỡ đầu gối nửa ngồi, để cho máu nhanh chóng quay về não bộ, giảm bớt bệnh trạng mê muội lúc này. Trước mắt là đôi đùi đẹp lộ ra ngoài làn váy của Ada, Minh Diệu cảm giác dòng máu đang chảy nhanh trong não bộ của mình.

- A, tôi gọi cậu vào là giúp tôi xem thử chiếc áo lót này như thế nào, xứng với tôi hay không?

Ada nhẹ xoay một vòng.

Minh Diệu ngẩng đầu, chiếc áo lót bằng tơ lụa màu đỏ như lửa căn bản không bao vây được bộ ngực ngạo nhân của Ada, hơn phân nửa da thịt trắng nõn lộ ra bên ngoài, thậm chí mơ hồ còn có thể thấy được nụ hoa màu hồng phấn cùng khe rãnh thật sâu tới mức từ góc độ của Minh Diệu nhìn vào cũng không thấy đáy.

- Phốc…

Máu mũi Minh Diệu trong nháy mắt giống như cơn hồng thủy không cách nào ngăn trở phun mạnh ra ngoài.

- A!

Ada thấy Minh Diệu phun máu mũi, tựa hồ bị sợ hết hồn, lớn tiếng hô lên, thanh âm kia đủ làm cho mọi người bên ngoài cửa hàng cũng có thể nghe thấy.

- Darling, anh chỉ một chút đã phun nhiều như vậy nha, thật nhiều a…

Minh Diệu cảm giác thế giới trước mắt dần dần mất đi màu sắc…

Ada ôm lấy cánh tay Minh Diệu đi ra khỏi cửa hàng nội y, Minh Diệu cầm bốn năm chiếc túi vẻ mặt nhăn nhó như khổ qua, gương mặt vốn thật tinh thần hiện tại đã biến thành ủ rũ. Nhớ tới ánh mắt quái dị lúc trả tiền vừa rồi, Minh Diệu thật sự rất muốn đi lên tòa lầu năm mươi tầng nhảy xuống.

- A, kế tiếp là cửa hàng này đi!

Ada giống như không có chuyện gì, vô cùng hưng phấn ra ra vào vào từng cửa hàng, những chiếc túi trong tay Minh Diệu càng ngày càng nhiều.

- Này…

Đi dạo suốt ba giờ sau, Minh Diệu cảm giác mình giống như phạm nhân thời cổ đại phạm vào tội lớn, bị làm thành nhân côn, hai tay lẫn hai chân đều không còn nằm trên thân thể của mình.

- Chị đói chưa…chúng ta đi ăn cơm đi…cùng lắm thì tôi mời khách!

- A, có thật không? Hôm nay kẻ vắt cổ chày ra nước cũng muốn đẻ trứng sao?

Đề nghị của Minh Diệu liền làm Ada giật mình.

- Cho tới bây giờ cậu luôn vắt cổ chày ra nước, hôm nay làm sao chịu đổi tính rồi?

- Đó là tự nhiên, nếu như tiếp tục đi dạo kiểu thế này, ngày mai tôi sẽ được đăng lên báo, một thanh niên ở trong trung tâm thương mại vì quá mệt mà chết – Minh Diệu thầm nghĩ trong lòng, nhưng lại mở miệng:

- A, thật sự, tôi mời khách, ăn gì cũng được.

Minh Diệu làm ra bộ dạng như thật hào phóng lớn tiếng nói, sau khi nói xong lại thoáng suy nghĩ một chút, bổ sung:

- Tốt nhất không nên quá đắt.

- Ngao…

Lời bảo đảm của Minh Diệu làm Ada cao hứng nhảy lên:

- Vậy thì ăn rẻ một chút, đi Pizza Hut đi…

- Như vậy cũng phải tốn mấy trăm đi, tôi vốn chỉ có ý tứ là dùng mười mấy đồng cũng có thể có phần cơm.

Minh Diệu nhỏ giọng lầm bầm, nhưng không dám nói ra, vạn nhất chọc giận Ada nàng không chịu ăn cơm tiếp tục đòi đi dạo, mạng nhỏ của hắn khó thể giữ được.

Nhìn Ada chọn lựa từng món từng món, da thịt trên mặt Minh Diệu không ngừng co quắp, tay phải dùng sức nắm chặt ví tiền của mình.

- Được rồi, là những thứ này đi.

Rốt cục Ada cũng ngưng gọi thức ăn, Minh Diệu cảm giác lẽ ra sáng nay trước khi ra cửa mình phải xem một chút hoàng lịch.

- Chúng ta đơn giản ăn một chút, sau khi ăn xong chúng ta ngồi xe lên núi tiếp tục đi dạo.

- Thịch!

Người phục vụ nghe gọi món ăn xong vừa rời đi chưa được mấy bước liền nghe được phía sau có tiếng vang thật lớn, quay đầu nhìn lại, người may mắn ăn mặc thật bủn xỉn đi cùng mỹ nữ hỗn huyết đến ăn cơm không biết có phải vì được ăn cơm với mỹ nữ nên quá hưng phấn hay không, té ngay dưới bàn sùi bọt mép…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất