U Minh Trinh Thám

Chương 478: (b) Nhị bàn mất tích

- Ý kiến hay!

Hai mắt An Thanh tỏa sáng:

- Nói không chừng có thể chụp được chút gì đó…

Hai người vội vàng tiến tới trước màn hình camera, An Thanh thuần thục mở ra, đem những cảnh tượng đã chụp được trước đó mở lên.

- Đây là những tấm hình tôi chụp được khi vừa mới tới.

An Thanh chỉ vào màn hình:

- Chủ yếu là không thấy được gì cho nên tôi mới ngủ gật…

- Mau nhìn đi!

Trên màn hình chỉ có ảnh tử của tòa lầu cũ bất động, nếu không phải ngẫu nhiên có lá cây đong đưa, Trần Hạo còn tưởng rằng đây chỉ là hình ảnh trong trạng thái tĩnh, hắn vội vàng thúc giục:

- Khoảng ba giờ sáng đó…lúc đó tôi theo dõi người kia thì đột nhiên lại biến mất…

- Chờ một chút tôi xem thử.

An Thanh điều chỉnh lại lúc ba giờ sáng. Bên trong màn ảnh vẫn là tòa lầu âm trầm tối đen, vì nằm trong trạng thái dạ quang, vì vậy cả hình ảnh là màu xanh biếc, có vẻ vô cùng khủng bố âm trầm.

Một bóng người xuất hiện bên trong màn hình, hơi béo một chút nhưng chỉ thấy được bóng dáng mà không thấy rõ gương mặt. Bóng người kia dùng một loại động tác nhanh nhẹn chui qua cổng lớn tòa lầu cũ, hơi dừng lại quay đầu liếc mắt nhìn chung quanh một vòng, sau đó biến mất bên trong bóng tối tòa lầu. Mà không bao lâu sau thân ảnh Trần Hạo liền xuất hiện bên trong màn ảnh.

- Xem ra thật chụp được rồi!

Thanh âm An Thanh có chút hưng phấn nói:

- Ít nhiều nhờ camera có tính năng cao cấp này của tôi đó, bằng không nhất định sẽ bỏ qua hình ảnh phấn khích đến như vậy!

- Có thể đem hình ảnh phóng đại không?

Trần Hạo hỏi:

- Vừa rồi hình ảnh rất mơ hồ, căn bản không cách nào phân biệt được người kia là ai…

- Đương nhiên có thể, anh nghĩ tôi bỏ ra một vạn đồng mua thứ này chỉ là phí phạm sao?

An Thanh điều chỉnh hình ảnh vào vị trí người kia vừa xuất hiện, sau đó liền phóng lớn ra.

- Vẫn không thể thấy rõ, chỉ có một bóng dáng.

Trần Hạo lắc đầu. Mặc dù bóng dáng này thật giống nhị bàn, nhưng hắn lại không dám khẳng định.

- Nếu như có thể nhìn thấy gương mặt thì tốt rồi!

- Yên tâm, An Thanh này có thể ngồi lên vị trí xã trưởng xã tin tức tuyệt không chỉ là hư danh.

An Thanh lại điều chỉnh lại thời gian ghi hình.

- Tôi nhớ rõ bóng người kia trước khi tiến vào tòa lầu đã quay đầu lại nhìn thoáng qua chung quanh, chỉ cần đem hình ảnh kia phóng lớn, hẳn có thể thấy rõ được gương mặt của hắn!

- Vậy…thử xem đi.

Trần Hạo do dự một chút gật đầu. Nhưng trong lòng hắn có chút bồn chồn, nếu thật sự nhìn thấy đúng là gương mặt của nhị bàn, như vậy rốt cục hắn phải làm gì?

- Chỉ cần như vậy, sau đó thế này, thế này…

An Thanh điều chỉnh camera.

- Phóng to…

Vừa thấy rõ bóng người trên màn hình, Trần Hạo không khỏi rùng mình. Bởi vì còn cách thật quá xa, hơn nữa không có ánh đèn, cũng không thể thấy được rõ ràng gương mặt của người kia. Nhưng ánh mắt của hắn làm cho không ai có thể bỏ qua. Bên trong bóng đêm, một đôi mắt tản ra ánh sáng trắng, thẳng ngoắc ngoắc nhìn trừng trừng Trần Hạo cùng An Thanh đứng bên ngoài camera, làm xương sống hai người rét run lên. Đó là một đôi mắt tràn ngập nỗi hận thù cùng tà ác, thấy thế nào cũng không giống như một nhân loại.

- Đây…đây là thứ gì vậy…

An Thanh bị hình ảnh làm hoảng hồn, đứt quãng nói:

- Bên trong phòng ngủ của các anh không ngờ còn có thứ người đáng sợ như vậy tồn tại sao…

- Làm ơn đi, căn bản là không nhìn thấy rõ gương mặt có được không…Không cần nhanh như vậy đã kết luận là người nào.

Trần Hạo nói:

- Tuy rằng từ bóng người nhìn lại có chút giống, nhưng vốn không thể khẳng định. Hôm nay trước khi đến thời hạn tắt đèn tôi còn nói chuyện với nhị bàn, hắn vô cùng bình thường, làm sao lại biến thành loại bộ dáng như thế này chứ. Tôi không tin bóng người kia chính là nhị bàn…

- Nhưng bóng người kia đi vào tòa lầu cũ không lâu thì anh đã chạy tới, nhất định là người anh đã truy theo!

An Thanh nói:

- Theo thời gian so sánh thật không thể sai!

- Vậy cũng không thể nói bóng người này chính là nhị bàn.

Trần Hạo lắc đầu:

- Tuy rằng tôi phát hiện bởi vì không thấy nhị bàn nên mới đi theo bóng người kia tới nơi đây, nhưng từ đầu tới cuối tôi cũng không nhìn thấy được mặt của hắn!

- Tòa lầu cũ kia thật sự quá âm trầm, lá gan của tôi tuy không nhỏ nhưng tôi cũng không dám tự mình đi vào.

Ánh mắt An Thanh xoay chuyển:

- Nhưng mà…

- Làm gì đây, không có cửa!

Chứng kiến ánh mắt An Thanh bay tới trên người mình, Trần Hạo vội vàng xua tay nói:

- Cô muốn điên cũng đừng nên lôi kéo tôi vào cuộc, mạng nhỏ của tôi vô cùng trân quý!

- Anh có phải nam nhân hay không chứ, lá gan nhỏ như vậy.

An Thanh oán giận nói:

- Tôi là một nữ sinh còn không sợ anh lại sợ cái gì?

- Chuyện này không quan hệ gì tới giới tính, hơn nữa tôi rốt cục có phải là nam nhân hay không chỉ cần lão bà tương lai của tôi biết được thì sẽ tốt hơn.

Trần Hạo đối với cách khích tướng kiểu này không hề có chút phản ứng.

- Tôi chỉ biết là một người nhất định phải biết tự mình hiểu lấy, cần thấy rõ mình có thể làm được chuyện gì mà chuyện gì mình không làm được. Thể hiện cũng không có ích lợi gì, ngược lại sẽ tặng rụng cái mạng nhỏ của mình, còn có thể sẽ liên lụy tới người khác!

- Cắt, tôi cũng chỉ muốn thử anh một chút mà thôi, có cần nói nhiều như vậy không?

An Thanh khinh thường nói. Phát hiện được nữ quỷ kia nàng cũng chỉ là đi theo a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh mà thôi, vốn cũng không cảm thấy có bao nhiêu sợ hãi, nhưng sau khi nhìn thấy được hình ảnh bên trong camera, nàng lại cảm giác hơi hoảng sợ. Tin tức về nữ quỷ cùng nỗi sợ hãi về ánh mắt kia làm nàng có chút do dự, không biết rốt cục nên làm như thế nào. Vốn nàng muốn kích thích Trần Hạo một chút, để cho hắn cùng mình đi vào tìm xem, có người làm bạn ít nhất không cần quá mức sợ hãi, nhưng thật không ngờ Trần Hạo lại không mắc mưu cho nên nàng đành phải thôi.

Một mình tiến vào tòa lầu cũ tối đen được đồn đãi có quỷ quái vào lúc nửa đêm sao? Tuy rằng tính An Thanh thật bát quái nhưng cũng không có nghĩa bản thân là một đứa ngu ngốc.

- Bỏ đi, không bằng đi về thôi.

An Thanh xem di động, đã sắp bốn giờ sáng. Mùa hè cùng mùa thu trời mau sáng, khoảng chừng nửa giờ nữa trời sẽ sáng lên, nữ quỷ kia có thể cũng không tiếp tục xuất hiện. An Thanh quyết định nên trở về, để lần tới khi a Trạch cùng Diệp Tiểu Manh đi điều tra thì nàng theo tìm hiểu tới tột cùng vậy, ít nhất như vậy vẫn an toàn hơn một chút.

- Nè, giúp một việc, giúp tôi thu lại cái giá đỡ camera đi…

Đột nhiên giống như bị một bàn tay bóp chặt cổ họng, nửa câu sau của An Thanh bị trực tiếp cắt đứt. Thân thể nàng run rẩy lên, đôi mắt nhìn trừng trừng phương xa, không hề nháy mắt.

- Cô làm sao vậy…

Trần Hạo nhìn theo ánh mắt An Thanh, nhất thời cũng mất đi năng lực tự hỏi…

Trên tầng hai tòa lầu cũ, có thể rõ ràng nhìn thấy được một thân ảnh màu trắng đứng cạnh cửa sổ, đang nhìn xuống chỗ An Thanh cùng Trần Hạo. Mặc dù còn cách thật xa, nhưng Trần Hạo vẫn có thể rõ ràng nhìn thấy khóe môi nữ quỷ hơi cong lên, tựa hồ như đang cười. Mà trong bóng đêm sau thân ảnh màu trắng kia, có một đôi mắt tản ra ánh sáng trắng đang gắt gao trừng mắt nhìn về phương hướng nơi bọn họ đang đứng!

__________________

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất