- Cô vội vã nhờ chị Mị đưa chiếc hộp này tới là vì thứ đồ vật này sao?
Nhìn thấy chiếc hộp trong tay Diệp Tiểu Manh, a Trạch khinh thường nói:
- Tên kia hiện tại không biết đã chạy tới nơi này phao mỹ nữ ngực lớn, đã hơn nửa năm cũng không thèm gọi điện thoại. Mệt cho cô còn đem chiếc kính mắt nát này cất chứa như là bảo bối!
- Sẽ không đâu!
Diệp Tiểu Manh nghiêm trang lắc đầu:
- Hắn nhất định đã bị chuyện gì đó thật trọng yếu quấn thân, cho nên không thể gọi điện thoại trở về. Minh Diệu là một người rất có lòng trách nhiệm, hắn chắc chắn sẽ không làm bậy đâu!
- Được rồi được rồi, tôi biết rồi!
A Trạch có chút đau đầu nói:
- Đại thúc của cô cái gì cũng tốt, như vậy được rồi chứ? Chỉ cần nói bậy đại thúc kia một chút, liền sẽ nghe cô viện ra vô số lý do phản bác lời nói của chúng tôi!
- Tôi đâu có…
Diệp Tiểu Manh đỏ mặt:
- Chẳng qua tôi chỉ là…
- Không cần tiếp tục giải thích, giải thích bất quá chỉ là hành vi che giấu mà thôi.
A Trạch ngăn cản lời nói tiếp theo của Diệp Tiểu Manh, lại hỏi:
- Có được manh mối hữu dụng gì chỗ chị Mị hay không?
- Đúng rồi, chị ấy có nói cho tôi biết, linh lực dao động mà chúng ta cảm nhận được chính là thuộc Yêu tộc!
Diệp Tiểu Manh đáp.
- Là linh lực đao động độc hữu của yêu quái bộ tộc!
- Yêu quái?
A Trạch sửng sốt:
- Nói như vậy trong phòng học cũ kia không những có một con nữ quỷ, còn có một con yêu quái?
Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ:
- Như vậy có thể giải thích vì sao bóng người trong camera lại có ánh mắt lóe sáng. Nếu như nói động vật trong đêm tối có thể lóe sáng ánh mắt chính là Yêu tộc, đích thật là có khả năng này. Nhưng nếu như vậy lại nảy sinh thêm vấn đề mới, Yêu tộc kia vì sao lại mang giày thể thao thống nhất của trường học chúng ta đây?
- Trộm tới? Hoặc là chính học sinh trong trường học của chúng ta thì sao?
Diệp Tiểu Manh cắn ngón tay nói:
- Cũng rất có thể đi?
- Học sinh?
A Trạch nói:
- Yêu quái nếu trà trộn vào trong xã hội nhân loại cũng có thể lấy lý do muốn hưởng thụ đời sống vật chất, nhưng chạy vào trong trường đại học lại làm gì đây? Chẳng lẽ muốn làm nhà khoa học hay sao?
- Có lẽ chỉ đơn thuần muốn cảm giác bầu không khí đại học của nhân loại thì sao?
Diệp Tiểu Manh nói:
- Hoặc đơn thuần là vì muốn tán tỉnh nữ sinh viên làm bạn gái mà thôi!
- Thật không có khả năng!
A Trạch nghĩ nghĩ nói:
- Không tiền không xe không nhà không kim cương châu báu, nữ sinh viên nào chịu cho hắn tán tỉnh a?
- Vậy sao…
Diệp Tiểu Manh trầm ngâm thật lâu:
- Nói cũng đúng…
- Nhưng cô vừa nói như thế, bản thân tôi nhớ được một loại khả năng.
A Trạch đột nhiên sực nhớ ra điều gì, vội vàng tìm laptop lục lọi một lúc.
- Đây là thứ gì?
Diệp Tiểu Manh tò mò nghiêng đầu nhìn qua.
- Sự kiện linh dị bộ!
A Trạch nói:
- Trước kia khi tôi rảnh rỗi không việc gì làm đã nhờ quái thúc thúc nhà cô sửa sang lại dùm tôi. Bên trong có rất nhiều sự kiện linh dị mà hắn từng trải qua cùng tài liệu về đủ loại quỷ quái, dùng để làm tham khảo!
- A, ở trong này.
A Trạch chỉ vào một tư liệu trong laptop nói:
- Tuy rằng chữ viết của hắn thật xấu, nhưng miễn cưỡng cũng đọc được.
- Quỷ Yêu?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi:
- Đó là vật gì? Quỷ chính là quỷ, yêu chính là yêu, tại sao lại có tên gọi Quỷ Yêu kỳ quái như thế?
- Tựa hồ là một loại ác linh do nhân công chế tạo ra.
A Trạch giải thích:
- Lúc ấy Minh Diệu cũng không nói rõ ràng với tôi, chỉ giải thích sơ qua, nói là thứ đó rất tà ác.
- Để tôi xem xem…Là thứ có được tố chất đặc biệt của quỷ hồn như tùy ý phi hành cùng xuyên thấu vật thể, có thể hoạt động dưới ánh nắng mặt trời, nhưng phải bám vào một vật thể nào đó.
Diệp Tiểu Manh thật cẩn thận tìm kiếm ghi chép.
- Viết thật ấn tượng hóa, xem mà không hiểu…
- Không sao, chúng ta có thể gọi điện hỏi thăm thôi!
A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh mở to mắt.
- Hỏi? Hỏi ai đây?
Diệp Tiểu Manh kỳ quái hỏi.
- Điện thoại của Minh Diệu đã sớm không gọi được…
- Cũng không phải chỉ có một mình hắn gặp qua thứ đó, còn có một người nha!
A Trạch cười híp mắt nói:
- Lúc ấy chị Từ Mẫn có đi cùng với hắn, chị ấy nhất định cũng đã chính mắt nhìn thấy qua thứ kia, chúng ta hỏi nàng không phải sẽ biết sao?
- Quỷ Yêu? Vì sao hai đứa lại hỏi việc này?
Nhận được điện thoại của Diệp Tiểu Manh, Từ Mẫn thật kỳ quái hỏi:
- Xảy ra chuyện gì sao?
- Cũng không có gì, chỉ là nghe nói có thứ này nên em tò mò một chút mà thôi.
Diệp Tiểu Manh cũng không đem sự thật nói cho Từ Mẫn hay biết, vì sợ nàng sẽ lo lắng.
- Lúc ấy chị cùng Minh Diệu đều gặp qua thứ đó, có thể nói cho em nghe một chút không?
- Cũng không có gì…
Từ Mẫn suy nghĩ một thoáng:
- Thứ đó thật là tà môn, chị nhớ lúc ấy nó ám ảnh lên trên một con búp bê đồ chơi, thật là dọa người. Nga, đúng rồi, chị nhớ nó tựa hồ còn có năng lực khống chế con người hoạt động, bởi vì lúc ấy nó đã khống chế một cỗ thi thể chạy thoát ra khỏi cục cảnh sát, khí lực rất lớn. Thi thể bị khống chế có chút giống như cương thi trong ti vi, thân thể tuy đã chết nhưng vẫn hoạt động, sức lực lại lớn vô cùng!
- Là vậy sao?
Diệp Tiểu Manh suy nghĩ một lúc chợt hỏi:
- Như vậy thứ đồ vật kia ánh mắt sẽ sáng lên sao?
- Ánh mắt sẽ sáng lên?
Từ Mẫn sửng sốt:
- Lúc đó chị cũng không có chú ý tới.
- Được rồi, cảm ơn chị!
Diệp Tiểu Manh nói xong cúp máy.
- Bên chỗ chị Từ Mẫn cũng không có manh mối đặc thù gì.
Diệp Tiểu Manh nhìn a Trạch nói:
- Nhưng nghe nói thứ đồ vật kia có thể khống chế thi thể. Cho nên bóng người mà An Thanh chụp được còn có dấu chân trong phòng học cũ, rất có thể do nó khống chế thi thể của học sinh lưu lại…
- Thi thể sao?
A Trạch nghĩ nghĩ nói:
- Nhưng gần đây cũng không nghe nói trong trường học có học sinh nào ngoài ý muốn qua đời đi?
Buông xuống điện thoại, Từ Mẫn cảm thấy có điều không thích hợp. Diệp Tiểu Manh sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện cho nàng hỏi loại chuyện này, nàng cảm giác nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
- Tôi đi ra ngoài một chút, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.
Từ Mẫn cầm lấy áo khoác đi ra văn phòng, dặn dò một đồng sự.
- Chị cả, chị muốn đi đâu?
Đồng sự hỏi:
- Hiện tại nghe nói siêu vi trùng kiểu mới lây nhiễm rất nhanh, chị tốt nhất nên mang theo khẩu trang cho an toàn một chút.
- Phải đó!
Một đồng sự cũng tiếp lời nói:
- Chị không có nghe nói sao? Bởi vì chuyện này trường đại học X đã bị phong hiệu rồi đó!
- Trường đại học X?
Từ Mẫn cả kinh. Đó không phải là trường đại học của Diệp Tiểu Manh sao?
- Tôi là cảnh sát, vì sao cũng không thể đi vào?
Ở ngay cổng trường học của Diệp Tiểu Manh, Từ Mẫn đang tranh cãi cùng bảo vệ.
- Thật xin lỗi cảnh quan, thượng cấp đã có mệnh lệnh!
Vẻ mặt của người bảo vệ không chút thay đổi nói. Người bảo vệ này nhìn qua thật trẻ tuổi, nhiều nhất chỉ khoảng hơn ba mươi, Từ Mẫn có chút không hiểu được người còn trẻ như vậy vì sao lại cam tâm làm người bảo vệ của trường học.
- Trừ phi cô có lệnh điều tra, nếu không bất cứ ai cũng không thể đi vào!
__________________