U Minh Trinh Thám

Chương 502: Hương vị cô độc

- Hắc hắc, nhưng anh lại sợ cô độc a. Không có em, anh sẽ không có ai đi cùng.

Trần Hạo mỉm cười nhìn lên không trung, liếm liếm môi:

- Cũng không biết rốt cục thịt người lại có mùi vị như thế nào, nhắc tới anh cảm thấy có chút đói bụng...

- Tin tưởng ta, tuyệt đối ăn không ngon.

Thanh âm một nam nhân từ một góc khác trên sân thượng truyền đến dọa hai người nhảy dựng. Trần Hạo quay đầu nhìn lại, phát hiện ở một góc sân thượng không biết từ khi nào xuất hiện thêm ba bóng người.

- Mùi vị giống như thịt heo, nhưng có chút lên men.

Nam nhân đeo kính gọng vàng mở miệng nói:

- Ăn không ngon, nhưng khi thấy đói bụng, vẫn miễn cưỡng điền được đầy bụng mà thôi!

- Anh...anh là ai?

Trần Hạo xoay người bật dậy khỏi mặt đất, đem Anh Đào kéo ra sau người mình.

- Mấy người...vẫn luôn ở nơi này?

- Không, vừa mới đến không lâu.

Nam nhân kia dùng ngón tay đẩy nhẹ kính mắt, hờ hững đáp:

- Chẳng qua nghe được tiếng kêu la, tưởng còn người sống sót nên đi tới xem. Bất quá nhìn qua hai người tựa hồ cũng không muốn tiếp tục làm nhân loại nữa phải không?

Trong lòng Trần Hạo cả kinh, cẩn thận đánh giá ba người. Đó là hai nam một nữ. Nam nhân đeo kính vừa mở miệng tựa hồ là đầu lĩnh trong ba người, trên người mặc bộ đồ màu trắng, đeo chiếc kính gọng vàng thật nhã nhặn, rất trẻ tuổi, tựa hồ chỉ lớn hơn bọn họ được vài tuổi mà thôi. Ở sau lưng nam nhân này là một nữ nhân có màu da ngăm đen đang đứng, trên mặt nàng nở nụ cười thật quyến rũ, tràn ngập vẻ hấp dẫn.

Mà nam nhân đứng cuối cùng sắc mặt lại tái nhợt, hai mắt đỏ lên, dùng một loại ánh mắt oán độc nhìn nam nhân áo trắng đứng trước mặt, tựa hồ có thâm cừu đại hận với hắn. Nhưng trên cổ người kia lại đeo một cái vòng vô cùng kỳ quái, bên trên tràn đầy gai nhọn. Những gai nhọn kia đâm vào cổ của hắn thật sâu, làm cho người ta nhìn qua cảm thấy rất đau. Mà trên vòng có sợi dây xích dài, nữ nhân có khuôn mặt kiều diễm kia đang cầm đầu dây xích trong tay.

- Trần Hạo, anh cẩn thận!

Anh Đào đứng sau lưng Trần Hạo nhỏ giọng nói:

- Em có thể cảm giác được người phụ nữ kia chính là đồng loại...

- Đồng loại?

Trần Hạo cả kinh. Nếu như nói người phụ nữ kia cũng là quái vật, như vậy ba người này...chẳng lẽ là bàn tay đen đứng phía sau màn trong cả sự kiện này?

- Chậc chậc, thật là khó xem!

Nam nhân áo trắng nhìn gương mặt phủ kín đường gân máu của Anh Đào sau lưng Trần Hạo, lại nhìn nữ nhân đứng sau lưng mình nói:

- Tại sao có thể như vậy, nữ tính La Sát không phải đều là...

- Dạ, chủ nhân!

Nữ nhân xinh đẹp kia cung kính hồi đáp:

- Chẳng qua chỉ là giai đoạn ban đầu, còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, vì vậy bộ dáng sẽ thật khó xem. Chỉ cần qua thêm một khoảng thời gian, tự nhiên sẽ xinh đẹp trở lại.

- Thì ra là thế!

Nam nhân kia gật gật đầu, hắn suy nghĩ một lúc lại nhìn Anh Đào hô:

- Này, cô bạn học, hỏi cô một vấn đề có được không?

- Vấn...vấn đề gì?

Anh Đào đứng sau lưng Trần Hạo sợ hãi đáp. Không biết tại sao, nàng luôn cảm giác được nam nhân mặc quần áo trắng, đeo kính gọng vàng thật nhã nhặn trước mặt lại có một khí tức vô cùng nguy hiểm, làm trong đáy lòng nàng vô cùng sợ hãi.

- Ân, là thế này...

Nam nhân hỏi:

- Cô muốn tiếp tục làm một học sinh nhân loại bình thường, hay ưa thích trở thành xinh đẹp như đại tỷ tỷ đứng sau lưng ta đây?

Anh Đào kỳ quái nhìn nam nhân kia, lại nhìn qua người phụ nữ đứng sau lưng hắn. Đích xác người phụ nữ tuy có làn da ngăm đen nhưng lại rất đẹp, hơn nữa cả người tản mát ra một cỗ khí tức thật kiều diễm gợi cảm. Nhưng bản năng tận đáy lòng Anh Đào nói cho nàng biết, người phụ nữ kia là một con quái vật, là con quái vật ăn thi thể học sinh mà nàng nhìn thấy.

- Đương nhiên là nhân loại!

Anh Đào quyết định, nói như đinh chém sắt:

- Tôi không muốn làm quái vật, để cho tôi chết tốt hơn!

- Ngươi xem đi, đám người các ngươi đi đâu cũng sẽ không được hoan nghênh!

Nam nhân áo trắng cười nói với nữ nhân đứng sau lưng:

- Hai người bọn họ còn cứu được không?

- Một người còn chưa hoàn toàn thức tỉnh, một người còn chưa biến dị, vẫn còn cơ hội.

Người phụ nữ kia nói:

- Chẳng qua cần phí chút khí lực. Đem máu độc trong thân thể bọn họ bức ra ngoài, là việc không dễ dàng...

- Loại chuyện này đối với ta mà nói thì rất đơn giản!

Nam nhân áo trắng đẩy nhẹ gọng kính của mình cười nói:

- Đừng quên, ta là tổ tông chơi máu!

- Dạ, đương nhiên!

Người phụ nữ kia cung kính hồi đáp:

- Việc này đối với chủ nhân ngài mà nói, đích thật là vô cùng dễ dàng!

- Được rồi, nể tình đôi chim uyên ương này ân ái như vậy, ta sẽ giúp bọn họ một lần đi!

Nam nhân áo trắng nói tiếp:

- Cái kia...cái kia ai, tiểu Trạch, a không phải, Lập Gia Trì, a không đúng, Thương Tỉnh...

- Chủ nhân, ngài có thể đừng tiếp tục đổi tên gọi cho tôi được không?

Nữ nhân kia cười khổ nói:

- Lần này đổi tên có chút thật khó nghe...

- Bỏ đi, dù sao ta đối với việc đặt tên người thật không chút sở trường.

Nam nhân nghĩ nghĩ nói:

- Ngươi coi chừng con sủng vật kia đi, ta đi giúp đỡ đôi tiểu tình lữ nọ!

- Dạ, tôi đã biết!

Nữ nhân vội gật đầu.

- Đừng nên lộn xộn!

Trần Hạo cảm thấy hoa mắt, nam nhân áo trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người bọn họ. Hắn đưa hai tay đặt lên đỉnh đầu Trần Hạo cùng Anh Đào, Trần Hạo vừa muốn giãy dụa đã phát giác toàn thân mình không thể động đậy. Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Trần Hạo, nam nhân áo trắng mở miệng nói:

- Cậu còn khá dễ dàng, chẳng qua cô bé này thì hơi phiền toái một chút. Nhưng nhìn thấy hai người tới nông nỗi này cũng không nguyện bỏ rơi nhau, ta cũng không tính toán với hai người làm gì!

Trần Hạo cảm giác máu huyết toàn thân như tràn lên đại não, tựa hồ có vật gì đó từ trên đỉnh đầu bị hút ra ngoài, trước mắt hắn chợt tối sầm, không khỏi liền hôn mê bất tỉnh.

Đợi sau khi hắn tỉnh lại, sân thượng đã không còn bóng người nào, chỉ có Anh Đào đang nằm nhắm mắt bên cạnh hắn. Ba người kia đã không biết đi đâu.

Thật giống như hết thảy chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là do hắn làm một giấc mộng vừa hoang đường vừa chân thật mà thôi.

- Anh Đào, em tỉnh lại đi!

Trần Hạo ôm lấy Anh Đào nằm trên mặt đất, lay nàng tỉnh dậy. Hơi thở của Anh Đào thật bình thường, gương mặt cũng đã hồi phục lại như ban đầu, lộ ra gương mặt thanh tú khả ái trước kia.

- Em cảm thấy thế nào?

- Ân, có chút đau đầu...

Nghe Trần Hạo kêu gọi, Anh Đào từ từ tỉnh lại. Nàng dùng tay sờ sờ trán của mình, diễn cảm có chút thống khổ nói:

- Giống như bị thứ gì đó đánh vào đầu, còn có chút ù tai!

- Hiện tại em có còn cảm giác...

Trần Hạo có chút do dự, hắn muốn hỏi lại không dám hỏi, sợ nghe được kết quả làm tan hi vọng của chính mình.

- Chính là loại cảm giác dục vọng mà em nói...

- Mặt của em!

Anh Đào vội vàng ngồi dậy dùng tay sờ sờ mặt mình. Bóng loáng như ngọc, đôi cánh tay cũng đã khôi phục lại bình thường, nàng cao hứng cơ hồ muốn nhảy dựng lên:

- Mặt của em đã khôi phục...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất