U Minh Trinh Thám

Chương 519: Ngư ông đắc lợi (2)

Bàn tay thiêu đốt cách mặt mình càng ngày càng gần, hội trưởng mở to hai mắt, hắn không thể tin cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Hắn vốn tưởng rằng Trần Lam là thiên thần phái tới cứu mình, không ngờ trong nháy mắt cứu tinh này lại trở mặt, biến thành thủ hạ ác ma. Thì ra khắp nơi trên thế giới này đều có ác ma, thiên thần căn bản không tồn tại.

Bàn tay thiêu đốt đặt lên mặt hội trưởng, hắn thống khổ kêu thảm thiết?

Hắn muốn dùng linh lực chống lại, thế nhưng vì thân thể đang tê dại, bất luận hắn nỗ lực như thế nào, cũng không thể nào sử dụng được linh lực này. Cảm giác đau đớn kịch liệt tưởng như không thể chịu đựng truyền lên tới não, hội trưởng chỉ hận không thể lập tức chết đi. Thế nhưng loại hỏa diễm này cũng không trực tiếp cướp đi sinh mệnh của hắn, mà là thiêu đốt từng giọt huyết dịch trong cơ thể hắn. Huyết dịch khắp người hắn bỗng trở thành nham thạch nóng chảy, tiếp tục chảy trong huyết quản, phá hư thân thể hắn.

Cuối cùng trong mấy giây cuối cùng, tiếng kêu thảm thiết của hội trưởng cũng dừng lại. Vị hội trưởng của Thần Quái hiệp hội có thể hô phong hoán vũ, nắm giữ quyền sinh sát trong tổ chức dưới đất, cuối cùng bị huyết dịch nóng cháy của mình thiêu chết.

- Tiếp theo sẽ đến các ngươi.

Sau khi xác nhận hội trưởng đã hoàn toàn tắt thở, trên mặt Trần Lam mang theo nụ cười dữ tợn, đi về phía Tần Khai và Diệp Trọng.

- Tần phó hội trưởng. Ta chờ đợi ngày này đã lâu rồi.

- Có thể cử động không?

Diệp Trọng bất đắc dĩ nói với Tần Khai.

- Không được.

Tần Khai thở dài.

- Cho dù ta có thể cử động cũng vô dụng. Linh lực của ta đã tiêu hao hết, chẳng khác gì phế vật.

- Xem ra hôm nay thực sự chạy không thoát rồi.

Diệp Trọng không cam lòng nói.

- Thật không ngờ cuối cùng lại rơi vào kết cục trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, thực sự là không cam lòng.

- Ta còn không cam lòng hơn.

Tần Khai cười khổ nói.

- Phu nhân của ta chết sớm, mà ta lại vì công việc kinh doanh của gia tộc, căn bản không có thời gian đi tìm thê tử. Tính ra đã hơn hai mươi không dính đến thức ăn mặn, cuối cùng không ngờ lại chết cùng một con hồ yêu. Hồ yêu cũng được rồi, đằng này còn là hồ yêu đực.

- Này, ta chưa từng ghét bỏ ngươi, ngươi lại ruồng bỏ ta.

Diệp Trọng bất mãn nói.

- Ta cũng đâu muốn chết cùng một nam nhân. Hơn nữa từ sau khi mẫu thân của Tiểu Manh qua đời, ta cũng không đụng tới thức ăn mặn.

- Vậy sao?

Tần Khai khinh thường nói.

- Nói thế nào ngươi cũng từng ôm nhị nãi, có chết cũng đáng.

Diệp Trọng ngẫm lại.

- Người nói cũng phải.

- Các ngươi đang làm di ngôn lâm chung sao?

Trần Lam từng bước đi về phía hai người, mỗi bước chân giống như đại chuỳ nện vào trong lòng hai người. Đây là bước chân tử thần, cùng với bước chân này, tử vong cũng bắt đầu từ từ phủ xuống.

- Cũng không ai ngờ chuyện hôm nay lại phát sinh như vậy.

Diệp Trọng chậm rãi nói.

- Chỉ không biết từ nay về sau Tiểu Manh sẽ như thế nào.

- So với tiểu hồ ly nhà ngươi, con ta tựa hồ nguy hiểm hơn một chút.

Tần Khai dùng miệng cố gắng nói với Trần Lam đang từ từ tới gần.

- Tiểu tử này và hắn có cừu oán, sau này nhất định không dễ sống.

- Nhưng cũng tốt, chúng ta không nhìn thấy những chuyện đó.

Diệp Trọng mỉm cười tự giễu.

- Chết đến nơi rồi còn nhàn hạ nói chuyện phiếm.

Trần Lam trầm trọng bước tới, khi tới trước mặt hai người, hắn nhìn Tần Khai bị áp sau lưng Diệp Trọng, hài lòng cười nói.

- Ta đột nhiên không muốn giết ngươi nhanh như vậy, nghe nói linh lực của ngươi đã tiêu hao hết, đúng không?

- Cũng chưa chắc.

Tần Khai thản nhiên nói.

- Có thể còn lại một chút, có thể khiến ta nghĩ cách nhân lúc ngươi đang đắc ý vênh váo giết chết ngươi.

- Muốn chết thống khoái một chút sao? Dễ thôi.

Trần Lam ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói bên tai Tần Khai.

- Nhưng ta đã thay đổi chủ ý. Một người tiêu hao hết linh lực, ngay cả một người bình thường cũng cản không nổi. Ta nghĩ ta có thể lợi dụng cơ hội này chơi với ngươi một lát, xem xem cuối cùng là ta chán ghét dằn vặt ngươi, hay là ngươi không chịu nổi chết trước.

- Hoặc là ngươi bị bạo nổ, cũng có khả năng.

Tần Khai bình thản nói.

- Ha ha, muốn chọc tức ta, hay là muốn kéo dài thời gian?

Trần Lam cũng không tức giận trước khiêu khích của Tần Khai, hắn nhìn Diệp Trọng đang nhắm mắt lại, mở miệng nói.

- Ngươi muốn chờ con hồ yêu này khôi phục hành động, đúng không?

Bị nói toạc tâm sự. Diệp Trọng không nói gì nữa, mà chỉ dùng nhãn thần bình tĩnh nhìn Trần Lam. Trong ánh mắt hơi có vẻ trào phúng khiến Trần Lam tương đối khó chịu.

- Không được nhìn nữa, lão già này.

Trần Lam giơ tay, trực tiếp đánh lên mặt Tần Khai. Bởi không thể sử dụng linh lực phòng hộ, trên mặt Tần Khai lưu lại một ấn ký rõ ràng. Hắn hé miệng, phun ra một ngụm máu, còn có mấy cái răng. Chỉ có điều vẻ điên cuồng của Trần Lam cũng không khiến Tần Khai thay đổi thái độ, hắn quay đầu lại, vẫn nhìn ánh mắt trào phúng nhìn Trần Lam, tựa hồ như đang thưởng thức một vở hài kịch.

- Thật ra ta nghĩ đến một chủ ý.

Trần Lam lộ ra nụ cười tà ác.

- Không bằng trực tiếp đánh nát hi vọng của ngươi, không biết ngươi sẽ có biểu tình như thế nào?

- Cũng may trước đó ta đã chuẩn bị tương đối đầy đủ, vừa vặn mang theo một thứ rất hay.

Trần Lam móc từ trong túi quần ra một bình nhỏ. Trong cái bình có một con bọ cánh cứng màu đen, không ngừng giãy dụa, tựa hồ như muốn thoát khỏi cái bình này. Cả người con bọ cánh cứng màu ngăm đen, tản ra một loại ánh sáng sáng bóng. Nhìn thấy thứ này, sắc mặt Tần Khai bỗng chốc trở nên khó coi.

- Xem ra ngươi rất biết hàng.

Trần Lam lắc lắc chiếc bình, vừa cười vừa nói.

- Miêu Cương Tiêu Hồn chung, chỉ cần cho nó một lỗ hổng nhỏ bé, nó sẽ từ da ngươi trực tiếp tiến vào trong thân thể ngươi, cắn lục phủ ngũ tạng của ngươi, cuối cùng chui vào trong đầu ngươi, biến đầu ngươi thành hồ nhão.

- Thứ này lẽ ra đã bị tiêu diệt toàn bộ mới đúng. Ngươi làm thế nào có được?

Tần Khai ngưng trọng hỏi. Hắn đương nhiên biết thứ này, năm đó hắn đã từng gặp một người bị con sâu này chui vào trong cơ thể, dáng vẻ thống khổ giãy dụa đó, suốt đời này hắn cũng không quên được. Thứ này sẽ từ da thịt chui vào, chui qua chui lại trong cơ thể, sau đó chui vào trong đầu, hút khô óc người. Chưa nói đến nỗi thống khổ khi thứ này chui vào, xé rách da thịt, then chốt nhất vẫn là cảm giác dằn vặt. Một khi thứ này đã chui vào trong thân thể, nếu như người có năng lực linh mẫn, có thể dùng linh lực của mình áp chế tốc độ của nó. Chỉ có điều muốn áp chế tốc độ đi tới của nó, cần rất nhiều linh lực. Khi bị nó chui vào, mỗi khắc mỗi giây đều phải duy trì tinh thần tập trung cao độ, để khống chế linh lực của mình, căn bản không thể phân tâm. Hơn nữa cho dù sử dụng linh lực áp chế, cũng chỉ có thể giảm bớt tốc độ của nó, cũng không thể hoàn toàn giết chết nó. Một lúc sau, đợi khi linh lực tiêu hao hết. Nó vẫn sẽ chui vào trong đầu, giết chết người, giống như dùng dao cắt thịt, mặc dù chết chậm hơn một chút, nhưng thống khổ phải chịu đựng sẽ càng nhiều hơn.

- Ta đương nhiên có cách của mình, cái này không cần ngươi quan tâm.

Trần Lam lại chuyển ánh mắt tới Diệp Trọng.

- Mặc dù cấu tạo của yêu quái và nhân loại không hoàn toàn tương đồng, nhưng thứ này có lẽ vẫn thông dụng? Ta chỉ cần để con sâu đáng yêu này chui vào trong cơ thể hồ yêu, cho dù hắn có thể khôi phục hoạt động cũng không cứu được ngươi. Nếu như hắn dùng yêu lực áp chế nó, như vậy đương nhiên không thể chiếu cố đến ngươi. Thế nhưng nếu như hắn không áp chế nó, sẽ thống khổ chết đi rất nhanh.

Mặc dù nghe thấy lời nói của Trần Lam, Diệp Trọng vẫn nhắm mắt không rên một tiếng. Hắn cũng không sợ chết, chỉ là hắn có chút không cam lòng khi chết trong tay loại tiểu nhân bỉ ổi này.

- Ngươi không nên nhiều chuyện như vậy.

Một thanh âm nữ nhân vang lên phía sau hắn.

- Đêm dài nhiều mộng, càng kéo dài thời gian càng dễ gặp chuyện không hay, mau chóng giết bọn hắn đi.

- Là ngươi?

Nghe thấy thanh âm, Diệp Trọng mở mắt? Hắn có chút khiếp sợ, nhưng cũng không ngờ lại nhìn thấy người này ở đây.

- Thật không ngờ, tất cả chúng ta đều bị ngươi lừa.

- Giết bọn hắn đi, chúng ta đi.

Giọng nữ kia cũng không để ý đến câu hỏi của Diệp Trọng, mà vẫn nói với Trần Lam.

- Động thủ đi.

- Gấp cái gì, chỉ cần khống chế được con hồ yêu này, Tần phó hội trưởng của chúng ta chỉ là phế nhân mà thôi.

Trần Lam nhếch môi, lộ ra nụ cười dữ tợn. Hắn đi tới trước mặt Diệp Trọng, mở cái bình ra, đặt miệng bình lên trên người Diệp Trọng.

- A.

Một cảm giác đau đớn từ trên người truyền đến trong óc, Diệp Trọng không nhịn được hừ một tiếng. Hắn cảm giác có cái gì xé mở da thịt, tiến vào trong thân thể hắn. Con sâu phá vỡ da hắn, xé rách cơ thể, tiến vào ổ bụng, giống như bị mũi khoan mạnh mẽ khoan vào trong bụng, đau đớn vô cùng, càng đáng sợ hơn là, cảm giác đau đớn này đang nhanh chóng kéo lan đến đầu hắn.

- A, vật nhỏ đáng yêu, ngươi chạy quá nhanh đấy.

Trần Lam đặt tay lên người Diệp Trọng, lòng bàn tay phát ra bạch quang nhè nhẹ, một luồng linh lực từ lòng bàn tay hắn truyền vào cơ thể Diệp Trọng, Diệp Trọng cảm giác hoạt động của con sâu đang sống trong cơ thể mình tựa hồ giảm bớt rất nhiều?

- Không thể để ngươi chết nhanh như vậy được.

Dáng vẻ tươi cười của Trần Lam có chút tàn nhẫn.

-...Ít nhất...Phải chờ tới lúc bản thân ngươi có thể dùng yêu lực áp chế nó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất