- Không được tốt lắm.
Âu Phàm chỉ uống một ngụm nhỏ, liền buông chai bia xuống, lắc đầu nói:
- Ngay cả ở phụ cận cái quán bar nhỏ vắng vẻ này của ta cũng có người khả nghi qua lại rồi, ta có thể cảm giác được loại cảm giác kỳ quái kia từ trên người họ, cũng giống như ngươi vậy.
- Hiệp hội Linh Năng Lực Giả.
Minh Diệu khẽ gật đầu:
- Bọn hắn hoài nghi ngươi rồi sao?
- Làm sao có thể.
Âu Phàm cười cười.
- Một lão bản kiêm ca sĩ của một quán bar nghèo rớt mùng tơi như ta, có gì mà hoài nghi chứ? Đối với bọn hắn thì ta chỉ là một thanh niên văn nghệ chán nản thôi. Cho tới bây giờ cũng không chú ý đến ta, dù sao Vũ có thể mượn danh nghĩa quán bar để mua về rất nhiều thứ, ở đây rất an toàn.
- Vậy là tốt rồi.
Minh Diệu khẽ gật đầu, uống nốt chút rượu còn lại:
- Xem ra Trần Lam hẳn đã phái ra toàn bộ nhân thủ của hiệp hội đi tìm ta rồi, sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu.
- Ta rất kỳ quái, các ngươi rốt cuộc chọc phải tai họa gì, ngay cả tin tức trên TV cũng có lệnh truy nã các ngươi.
Âu Phàm mở một chai bia nữa đưa cho Minh Diệu.
- Trên TV đăng hình của các ngươi, nhưng chỉ nói các ngươi là phần tử nguy hiểm, cũng không nói các ngươi rốt cục phạm vào chuyện gì. Bất quá giải thưởng rất cao a, cũng đủ cho dân chúng bình thường tiêu dao một thời gian ngắn.
- Đối với ngươi mà nói, thứ như tiền hữu dụng sao?
Minh Diệu nhìn Âu Phàm nở nụ cười.
- Nếu như thích tiền thì... ngươi cũng đã không sống ở chỗ này rồi.
- Vậy cũng khó nói.
Âu Phàm giảo hoạt trừng mắt với Minh Diệu:
- Thế nhân đều yêu tiền, ta đương nhiên cũng yêu. Chỉ có điều ta đã định là phải trải qua cuộc sống tình khốn buồn chán, không có quan hệ gì đến yêu thích cá nhân cả.
- Nói thật, qua nhiều năm như vậy ngươi vẫn hối hận vì quyết định của mình lúc trước sao?
Minh Diệu lấy ra một điếu thuốc đưa cho Âu Phàm, mà Âu Phàm lại khoát tay áo, dùng ngón tay chỉ cổ họng của mình. Minh Diệu thấy Âu Phàm cự tuyệt, đành phải ngậm vào miệng mình:
- Tuy rằng có được tài hoa, lại không ai có thể thưởng thức ngươi. Tiền tài, bè bạn, bằng hữu, dùng những thứ này đổi lấy tài hoa, ngươi thật sự cảm thấy đáng giá sao?
- Ha ha. Không có gì mà hối hận hay không hối hận, có đáng giá hay không cả.
Âu Phàm mở bia ra uống một ngụm nhỏ, thản nhiên nói:
- Đây là thứ mà ta truy cầu, nếu như đã nhận được, như vậy mất đi tất cả những thứ khác cũng là bình thường. Có lẽ những thứ mất đi kia người khác cảm thấy rất giá trị, nhưng giá trị mỗi người đều khác nhau, chỉ cần mình cảm thấy đáng giá, vậy là được rồi.
- Nói cũng đúng.
- Minh Diệu, nếu thứ ngươi muốn truy cầu là thứ này, đương nhiên sẽ không trao đổi lấy tài hoa, mà trực tiếp yêu cầu Lilith biến ngươi thành một ca sĩ đang thành công là được rồi.
- Bước tiếp theo có tính toán gì không?
Âu Phàm không có tiếp tục thảo luận vấn đề này với Minh Diệu nữa, mà quay chủ đề lại lên người Minh Diệu:
- Xem ra các ngươi hẳn là đã đắc tội nhân vật tương đối có quyền lực, cũng không thể cứ một mực trốn tránh cả đời được.
- Đương nhiên không thể, đây không phải là phong cách của ta.
Minh Diệu lắc đầu nói.
- Bản thân ta thì không sao cả, cho dù bọn hắn buộc ta tội tham ô nhận hối lộ, buôn lậu thuốc phiện mại dâm, cưỡng gian lão mẫu heo đều không sao, ta cho tới giờ đều không ngại người khác nhìn mình thế nào.
- Nhưng một khi liên lụy đến cô bé Diệp Tiểu Manh kia thì không được, đúng không?
Trên mặt Âu Phàm mang theo vẻ giảo hoạt, vui vẻ nói.
- Theo ý của ngươi, tỷ tỷ của nàng, Mị là người thế nào?
Minh Diệu nghiêng đầu nhìn Âu Phàm nói.
- Là nữ hài lớn lên giống Diệp Tiểu Manh kia sao?
Âu Phàm nghĩ nghĩ nói:
- Hai tỷ muội là hai người hoàn toàn khác nhau. Tuy rằng hai người lớn lên rất giống nhau, nhưng nữ hài gọi là Mị kia lại từ trong thực chất tản mát ra một cổ hương vị hoàn toàn khác Diệp Tiểu Manh. Rét lạnh, nguy hiểm đa nghi, đối với bất cứ chuyện gì tựa hồ cũng tràn ngập đề phòng, không tin bất luận kẻ nào, giống như là một mãnh thú bị kinh hãi vậy.
- Tiểu Manh vẫn còn con nít, là một hài tử kiên cường. Mẹ của nàng qua đời từ rất sớm, mà phụ thân nàng vì nguyên nhân khác nên mới phó thác nàng cho ta. Mười năm này, nàng vẫn cho rằng ta là người thân cận nhất. Mà ta cũng không có năng lực gì khiến nàng có được cuộc sống vui sướng, nhưng thứ duy nhất ta có thể làm, chính là để cuộc sống của nàng dưới ánh mặt trời, đơn thuần và ngây thơ như một người bình thường, trải qua cuộc sống bình thường, đây cũng là lý do lúc trước phụ thân nàng phó thác nàng cho ta.
Minh Diệu đùa bỡn chai bia trong tay, ánh mắt trở nên băng lãnh:
- Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm được, ta không muốn có một ngày nàng sẽ biến thành như tỷ tỷ mình.
- Ngươi muốn làm thế nào?
Âu Phàm hỏi:
- Trực tiếp đi giết người đã hãm hại các ngươi sao?
- Làm thế chỉ vô dụng, ngược lại sẽ phá hư chuyện nữa.
Minh Diệu lắc đầu.
- Muốn giết một tên ngu ngốc rất đơn giản, nhưng hắn cũng chỉ là con rối trong tay người khác thôi. Hơn nữa nếu như giết hắn thì... chẳng khác nào nhận lấy tội danh hắn đặt lên đầu ta chứ, đó là kết quả xấu nhất.
- Bạo lực đơn thuần không giải quyết được vấn đề.
Âu Phàm gật đầu:
- Chỉ có điều muốn rửa sạch tội danh, lại không dễ dàng như vậy.
- Đúng vậy a, hiện giờ thiếu khuyết chính là tình báo, còn có chứng cớ nữa.
Minh Diệu uống một hơi cạn sạch bia trong chai:
- Hiện giờ chúng ta biết quá ít, ngay cả ai đang ở sau lưng tính toán chúng ta cũng không biết.
- Tình báo hữu dụng luôn ở chỗ nguy hiểm nhất.
Âu Phàm nói:
- Nhưng hiện giờ các ngươi không thể nào hoạt động tự do được, đó là một vấn đề.
- Kỳ thật ta là vượt ngục ra, nếu như lúc ấy không trốn thì... có lẽ tình huống hiện giờ sẽ tốt hơn một chút.
Minh Diệu vừa cười vừa nói:
- Nếu giờ ta còn ở trong phòng quan sát của hiệp hội thì tên ngu ngốc kia tạm thời không dám làm gì ta cả. Chuyện này thật sự quá lớn, hắn cũng không có quyền lợi để muốn làm gì ta thì làm được.
- Hội trưởng bị giết, phó hội trưởng với tư cách là nghi hung không rõ nơi hạ lạc, mà hắn là người duy nhất chứng kiến. Chuyện này cần tất cả người phụ trách phân bộ cùng nhau công khai thẩm tra xử lý, hắn sơ hở quá nhiều, muốn đánh đổ các chứng cứ của hắn có vô số phương pháp. Hơn nữa coi như thực sự không đánh đổ được hắn, như vậy kết quả xấu nhất chính là cả chuyện cuối cùng không giải quyết được gì. Trên danh nghĩa ta và nghi hung đã không có gì liên quan với nhau nữa, chuyện này dù tính toán thế nào cũng không đổ lên đầu ta được, cuối cùng hắn vẫn phải thả ta ra, chuyện này không chút ảnh hưởng gì đến ta cả. Hơn nữa dù sao người đã chết rồi, tinh lực của tất cả mọi người đều dồn vào để tranh đoạt cái ghế còn trống, ai lại quan tâm đến một tiểu nhân vật như ta chứ? Kéo ta vào chuyện này, theo ta suy đoán hẳn là do tên ngu ngốc kia tự chủ trương.