- Vật này cô thật sự nhặt được trên đường sao?
Ý cười trên mặt bộ trưởng Tây Bắc dù thế nào cũng không thể che giấu. Vừa rồi hắn còn đang ưu sầu làm sao giải vây cho lão hữu, lại thật không ngờ nguyên lai tiểu tử Minh Diệu đã sớm có chuẩn bị.
- Ân, là nhặt được.
Ada dương dương tự đắc gật đầu:
- Vận khí của tôi luôn rất tốt, luôn nhặt được thứ tốt trên đường đi!
- Như vậy thì Trần bộ trưởng, ta nghĩ ngươi hẳn nên cho chúng ta một lời giải thích.
Bộ trưởng Tây Bắc quay đầu nhìn Trần Lam nói:
- Đoạn phim ghi hình này đã rõ ràng chỉ chứng ngươi sử dụng Tà Viêm Thuật đánh Hồ yêu kia bị trọng thương, cũng là bí thuật đã giết chết hội trưởng!
- Vậy thì có năng lực chứng minh điều gì?
Bộ trưởng Hoa Trung tranh luận nói:
- Bất quá chỉ là một loại thuật pháp hơi kỳ lạ mà thôi!
- Không sai, ta thừa nhận ta cũng từng tu luyện qua loại thuật pháp này.
Trần Lam bình tĩnh nói:
- Ta từng vô tình được một quyển mật thư kỳ quái, bên trong ghi chép lại thuật pháp thất truyền này. Nhưng do nó quá mức tàn nhẫn nên ta chưa từng sử dụng qua bao giờ. Mà khi ta bị cầm tù bởi vì sự tình khẩn cấp nên bị bức bách sử dụng loại thuật pháp kia công kích người bắt cóc ta. Nhưng như vậy cũng không đủ chứng minh ta là hung thủ giết chết hội trưởng!
- Chết đến nơi còn tuôn cái rắm thúi!
Tôn lão nhân đã sớm không kềm nén được, nếu không phải có Minh Diệu lôi kéo hắn đã sớm xông lên phía trước.
- Chứng cớ vô cùng xác thực mà vẫn còn ngụy biện, rõ ràng là ngươi giết chết hội trưởng còn muốn vu oan lên người lão Tần!
- Chứng cớ, chúng ta cần là bằng chứng chính xác!
Bộ trưởng Hoa Trung tranh cãi:
- Dù Trần bộ trưởng biết được loại bí thuật này thì như thế nào, Tần Khai cũng có thể học được bí thuật kia như thế!
- Đúng là như thế!
Trần Lam gật đầu:
- Sau khi ta được quyển mật thư kia, bởi vì cảm giác bên trong ghi chép quá nhiều thuật pháp trọng yếu, đã giao nộp quyển mật thư cho Tần phó hội trưởng. Ta nghĩ hắn lợi dụng cơ hội đó học được loại thuật pháp kia!
- Trần bộ trưởng, tuy rằng chúng ta cũng rất muốn tin tưởng lời giải thích của ngươi, nhưng hiện tại toàn bộ chứng cớ đều chứng minh hiềm nghi của ngươi còn nhiều hơn cả Tần Khai!
Bộ trưởng Tây Bắc lắc đầu:
- Muốn cho chúng ta tin tưởng lời nói của ngươi, chỉ sợ không dễ dàng như vậy!
- Ta thừa nhận trong sự kiện này ta có điều giấu diếm, các ngươi hoài nghi ta cũng có thể hiểu được, ta nguyện ý tạm thời từ chức nhận hiệp hội điều tra nhưng điều này cũng không đại biểu Tần Khai có thể thoát khỏi hiềm nghi!
Trần Lam bình tĩnh nói:
- Tần Khai cũng phải tiếp nhận điều tra giống như ta!
- Trần bộ trưởng nói rất đúng, hiềm nghi của Tần Khai cũng chưa được rửa sạch!
Bộ trưởng Hoa Trung liên tục gật đầu nói:
- Vẫn phải phát lệnh truy nã đối với Tần Khai!
Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng tình thế bức người, tuy rằng Trần Lam không thể đích thân động thủ, nhưng chỉ cần có đồng minh kiên định như bộ trưởng Hoa Trung, diệt trừ Tần gia cũng không phải là chuyện không thể nào. Hội trưởng phân bộ Đông Bắc đã bị loại bỏ khỏi tổ điều tra, hiện tại bất quá là từ hai đối một biến thành một đối một, chính hắn vẫn còn kế hay. Ngoài ra các phân bộ khác chỉ là a dua, chỉ cần cấp chỗ tốt Trần Lam cảm thấy được muốn tranh thủ thu mua bọn hắn về phe mình cũng không quá mức khó khăn.
- Tiểu Diệu, cậu có ý kiến gì không?
Mắt thấy sắp thắng lợi lại bị thất bại trong gang tấc, hiện tại toàn bộ hi vọng của bộ trưởng Tây Bắc đều ký thác lên trên người Minh Diệu, hắn đầy vẻ hi vọng nhìn qua Minh Diệu hỏi.
- Ta không đồng ý!
Minh Diệu lắc đầu:
- Trước đó ta đã nói thật rõ ràng, người giết chết hội trưởng chính là Trần Lam!
- Ta cũng đã nói thật rõ ràng, mặc dù ta có hiềm nghi nhưng Tần Khai cũng trốn không thoát!
Trần Lam cười lạnh nói.
- Vậy sao? Vậy cũng không nhất định!
Minh Diệu nhíu mày nhìn Trần Lam, từ trong túi lấy ra di động:
- Nơi này ta có một đoạn băng ghi âm, ta nghĩ mời mọi người nghe một chút!
Thanh âm của Trần Lam cùng A Nhã từ trong di động truyền ra, toàn bộ cuộc nói chuyện đều được ghi chép thật rõ ràng, trái tim Trần Lam lập tức rơi xuống tận đáy cốc.
- Hiện tại ngươi cũng đã không còn gì để nói nữa chứ?
Ghi âm phát xong, Minh Diệu tắt điện thoại di động, dùng ánh mắt thương hại nhìn Trần Lam nói.
- Không nghĩ tới ta tân tân khổ khổ làm ra hết thảy chuyện này, cuối cùng lại bị hủy trong tay tên hỗn ăn chờ chết như ngươi.
Trần Lam nhắm hai mắt lại:
- Là ta quá coi thường ngươi!
- Sai lầm rồi, ngươi cũng không phải quá coi thường ta!
Minh Diệu lắc đầu:
- Ngươi căn bản là quá để ý mình. Một tên có chỉ số thông minh so với trẻ nhược trí không bao nhiêu mà còn học người ta chơi âm mưu?
- Ngươi chẳng qua có vận khí tốt hơn ta mà thôi, đắc ý cái gì?
Trần Lam nghe được Minh Diệu đem so sánh hắn với trẻ nhược trí, cũng không cách nào ức chế được lửa giận của chính mình:
- Nếu không phải nữ quỷ ngu ngốc kia đã gạt ta dao động Tà Viêm sẽ biến mất rụng vào ngày 18, ta làm sao lại lựa chọn hôm nay mời dự họp đại hội khu vực?
- Có vài chuyện ta cần phải cải chính với ngươi một chút.
Minh Diệu khoát tay:
- Thứ nhất, nữ quỷ kia cũng không phải là quỷ hồn đơn thuần, lai lịch của nàng ngươi sẽ không thể tưởng tượng được, chỉ có loại người ngu ngốc như ngươi mới có thể hồ đồ mắc mưu. Thứ hai, nữ quỷ kia đích xác cũng không có lừa ngươi, suy đoán của nàng cũng không sai, ngày đại hội dự họp khu vực, Tà Viêm trong cơ thể hội trưởng đúng là sẽ biến mất không còn một manh mối!
- Thúi lắm, nếu nói như vậy Tôn lão bất tử làm sao tìm được Tà Viêm dao động trong thi thể của hội trưởng, ta làm sao lại thất bại trong gang tấc?
Cảm xúc của Trần Lam gần như hỏng mất.
- Suy tính của nàng vốn không có sai a, nếu như là ngày 18, dao động trong thi thể hội trưởng đích xác sẽ biến mất sạch sẽ, ta sẽ không thể làm gì được ngươi!
Minh Diệu nhìn Trần Lam mở trừng hai mắt:
- Nhưng hôm nay mới là ngày 17 nha?
- Cái gì? Làm sao có thể?
Trần Lam ngây ngẩn cả người:
- Hôm nay phải là ngày 18 chứ? Ta rõ ràng đã thông tri từng phân bộ ngày 18 dự đại hội đi?
- Nhưng không phải sau đó ngươi lại phát ra thông tri khác, nói cần thay đổi trước một ngày hay sao?
Bộ trưởng Hoa Trung kinh ngạc hỏi:
- Tin nhắn mấy hôm trước truyền tới, là do hiệp hội thông báo chính thức mà?
- Nguyên lai mọi chuyện đều do ngươi khiến quỷ!
Trần Lam trong nháy mắt đã minh bạch hết thảy mọi chuyện. Tuyên bố tin tức giả, sau đó tìm người bắt cóc chính mình, nhốt dưới hầm tối, lợi dụng bọn cướp nói chuyện cho mình tin tức sai lầm, thậm chí thu mua thư ký của mình, để cho mình vẫn cứ tưởng hôm nay mới là ngày 18 mở đại hội tụ họp các phân bộ, mà trên thực tế cuộc hợp đã diễn ra trước thời gian quy định hơn một ngày!
- Cho nên ta đã nói, chỉ số thông minh của loại người như ngươi không thích hợp chơi âm mưu!
Minh Diệu chỉ chỉ vào đầu mình:
- Âm mưu là người có IQ cao mới chơi nổi, mà ngươi chẳng qua là náo kịch chọc người bật cười mà thôi!