A Trạch thử kéo cánh cửa sổ một chút, chi nha một tiếng, cửa sổ lại mở ra. A Trạch nhìn Diệp Tiểu Manh vẫy vẫy tay, ý bảo nàng cùng đi tới.
- Kỳ quái, tại sao cửa sổ này lại có thể mở ra?
Diệp Tiểu Manh cầm đèn pin cẩn thận quan sát cửa sổ không được khóa kỹ, nhìn vào có dấu vết như bị nạy cửa, hơn nữa là chuyện xảy ra không lâu, bởi vì vết nạy cửa còn rất mới.
- Có lẽ do sinh viên nào gan lớn rảnh rỗi làm thôi.
A Trạch lấy tay nhẹ nhàng khẽ chống, thật linh xảo nhảy lên bệ cửa sổ, từ cửa sổ chui vào ký túc xá.
- Uy, giúp tôi một chút!
Diệp Tiểu Manh nhảy lên nhiều lần nhưng cũng không cách nào bò lên, ở bên ngoài gấp gáp giậm chân.
A Trạch vươn một cánh tay kéo cánh tay Diệp Tiểu Manh, lôi nàng vào bên trong.
Đây là một gian phòng ngủ, nơi góc tường còn dấu vết sàng đan bị bỏ hoang. Mùi vị ẩm mốc làm Diệp Tiểu Manh nhịn không được hắt xì thật mạnh, a Trạch liền rút ra chiếc khăn tay trong túi đưa cho Diệp Tiểu Manh, ý bảo nàng che lại lỗ mũi.
Đẩy ra cửa phòng chính là hành lang, a Trạch tay cầm đèn pin đi phía trước, Diệp Tiểu Manh dùng tay trái che kín lỗ mũi, tay phải nắm chặt góc áo a Trạch.
- Nếu như cô có cảm giác đặt biệt, nhớ nói cho tôi biết!
A Trạch dặn dò một câu.
- Ừ!
Diệp Tiểu Manh trịnh trọng gật đầu, địa phương hữu dụng nhất của nàng chính là thể chất nhạy cảm đối với linh thể.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang, sàn nhà bằng gỗ giẫm chân không ngừng rung động kẽo kẹt, thanh âm quanh quẩn bên trong ký túc xá hoang vắng. Diệp Tiểu Manh không biết có phải do ảo giác của mình hay không, cảm giác thanh âm này vô cùng chói tai, mỗi lần vang lên trái tim của nàng lại co rút thật mạnh.
- A…a Trạch…Chúng ta phải đi lên lầu ba sao?
Diệp Tiểu Manh cố gắng thuyết phục mình đừng sợ, nhưng thanh âm vẫn run rẩy.
- Không, vừa rồi tôi nhìn thấy một thứ đồ rất kỳ quái, tôi muốn đi xem một chút.
A Trạch cầm đèn pin tìm kiếm căn phòng trực ban vừa rồi, vẻ mặt động tác lại dễ dàng tự tại như đang đi du ngoạn.
Đẩy cửa phòng trực ban, đầu tiên liền có thể nhìn thấy bình trà đặt trên bàn cạnh cửa sổ, từ nơi này nhìn vào căn bản không nhìn ra có điều gì đặc biệt, nếu không phải a Trạch vô tình phát hiện được bên ngoài cửa sổ, cho dù là ai cũng sẽ không chú ý tới bình trà này.
- A Trạch…đây không phải địa phương tự sát của nhân viên quản lý kia sao…
Diệp Tiểu Manh nắm chặt cánh tay a Trạch, núp phía sau len lén đánh giá chung quanh.
A Trạch nhẹ nhàng vỗ vỗ Diệp Tiểu Manh, ý bảo nàng không nên sợ, đi tới bên cạnh bàn, quan sát bình trà bằng inox. Bình trà này rõ ràng cho thấy mới được người nào đó đặt vào nơi này, mặc dù có chút tro bụi phủ lên nhưng không nhiều lắm. A Trạch dùng đèn pin chiếu vào quan sát, không có bất kỳ điều gì khác biệt với bình trà bình thường. Nhưng một mặt bình trà hướng về cửa sổ cho dù không cần chiếu sáng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy được một loại phù hào thật kỳ quái giống như đang hô hấp, không ngừng lóe lên ẩn hiện.
- Đây…đây là vật gì vậy?
Diệp Tiểu Manh từ sau lưng a Trạch vươn đầu ra, nơm nớp lo sợ hỏi.
- Không rõ lắm, phù hào trên này tựa hồ tôi đã được xem qua ở đâu đó, nhưng vẫn không nhớ được.
A Trạch ngăn trở động tác định cầm bình trà của Diệp Tiểu Manh:
- Trước không nên động vào, vật này có chút kỳ quái, để tìm hiểu rõ rồi hãy nói.
A Trạch cẩn thận quan sát căn phòng, chỉ là một căn phòng cũ bình thường, không có gì đặc biệt, trên trần nhà dùng loại giấy cứng đóng thành trần nhà. Trần nhà vẫn còn rất nguyên vẹn, không hề có dấu hiệu bị tổn hại. A Trạch đang suy nghĩ, nếu quả thật đúng như trong bbs đã nói, nhân viên quản lý kia tự sát chết nơi này, vậy hắn làm sao treo sợi dây kia lên?
- Tiểu Manh, cô có cảm giác được chuyện gì kỳ quái hay không?
A Trạch không tìm được đầu mối, đành hỏi ý nghĩ của Tiểu Manh một chút.
- A…không nói được, có chút cảm giác bị đè nén nói không ra lời, nhưng tuyệt đối không phải loại rét lạnh khi bị linh thể tiến tới gần.
Diệp Tiểu Manh cũng nói không ra đây là loại cảm giác gì, giống như có thứ gì đó đang đặt trên ngực, làm người ta hô hấp thật khó khăn.
- Trước kia cô từng có cảm giác như vậy không?
A Trạch nghe lời của Diệp Tiểu Manh có chút khó hiểu.
Diệp Tiểu Manh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Đây là lần đầu tiên.
- Bỏ đi!
A Trạch nắm tay Diệp Tiểu Manh:
- Chúng ta lên lầu ba.
Nói xong liền lôi kéo nàng đi ra khỏi phòng trực ban.
- A…thật phải đi sao…
Diệp Tiểu Manh nghe được phải đi lên nhà vệ sinh nữ có quỷ hồn giết người liền không nhịn được phát run.
Đi lên thang lầu kẽo kẹt không ngừng, mây đen che phủ ánh trăng, hai người chỉ dựa vào cây đèn pin duy nhất trong tay. Tia sáng không chiếu tới bóng tối phía trước, giống như có dòng nước xoáy vô tận đang cuồn cuộn tuôn xuống. Diệp Tiểu Manh cắn chặt hàm răng theo sát phía sau a Trạch, bởi vì sợ hãi thân hình không ngừng run rẩy lên.
- Không cần sợ hãi đến như thế.
A Trạch quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh nhắm nghiền mắt đi phía sau:
- Cô phải tin tưởng mình, nếu không cô vĩnh viễn sẽ không thể trưởng thành.
- Nói thì nói như thế.
Diệp Tiểu Manh vẫn không dám mở mắt:
- Nhưng trong lòng tôi vẫn sợ, tôi đã rất cố gắng thuyết phục mình, nhưng chỉ là vô dụng mà thôi.
A Trạch cầm tay Diệp Tiểu Manh, từ lòng bàn tay truyền đến ấm áp giúp nàng dễ chịu hơn một chút.
- Không cần sợ, ác quỷ bình thường còn chưa phải là đối thủ của tôi đâu!
A Trạch nở nụ cười tự tin nói với Diệp Tiểu Manh.
Đi lên lầu ba, Diệp Tiểu Manh cảm giác trái tim mình càng đập nhanh dữ dội, loại cảm giác bị đè nén vẫn bồi hồi nguyên vẹn trong lòng không tan.
- Chính là chỗ này!
A Trạch nhắm mắt lại, điều động thần kinh toàn thân nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong nhà vệ sinh nữ trống rỗng, có cơn gió từ ngoài cửa sổ bể tan tành thổi vào, phát ra thanh âm ô ô, giống như tiếng quỷ hồn nức nở, hoặc là tiếng rên rỉ không chút cam lòng. Theo ánh sáng từ đèn pin chiếu ra, tấm gương trên vách tường không biết bị ai đánh vỡ, nứt nẻ lan tràn khắp nơi.
- Căn cứ tình báo trên bbs mà nói, quỷ hồn kia đã giết người ngay tại nơi này.
A Trạch cúi đầu, chui qua cảnh sát tuyến.
Diệp Tiểu Manh đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nữ, tựa hồ có chút do dự. Nhưng cuối cùng cảm giác chỉ một người cô đơn đứng trong bóng tối bên ngoài, còn không bằng ở chung một chỗ với a Trạch càng thêm có cảm giác an toàn, Diệp Tiểu Manh cũng chui đi qua.
Đẩy ra từng vách ngăn nhà cầu, a Trạch cũng không phát hiện có chỗ nào không ổn, phảng phất đây chỉ là một căn phòng cũ bị vứt bỏ đã lâu ngày không ai dùng tới mà thôi.
- A Trạch, tôi cảm giác loại cảm xúc đè nén ngày càng mạnh hơn nhiều rồi.
Diệp Tiểu Manh cảm giác có chút thở không ra hơi.
- Đây thật là quái sự!
A Trạch đánh giá chung quanh một chút, trên trần nhà cũng không có xà ngang có thể treo dây, như vậy lời đồn đãi cô gái bị treo cổ làm sao lại có? Nếu như Tiểu Manh không cảm giác được có linh thể tồn tại, như vậy chuyện này rốt cục là do thứ gì làm ra?
- A…
Diệp Tiểu Manh đột nhiên nhìn thấy một bóng đen hiện lên, thần kinh vốn vô cùng căng thẳng nàng không nhịn được lớn tiếng kêu lên.
- Sao vậy?
A Trạch bước nhanh đi tới bên người Diệp Tiểu Manh, đề phòng quan sát bốn phía.
- Có…có cái gì…mới vừa rồi có cái gì hiện lên…
Diệp Tiểu Manh nhắm mắt lại, tay phải ôm chặt lấy a Trạch, núp ngay phía sau nàng, tay trái chỉ hướng cửa nhà vệ sinh nữ.
A Trạch đưa đèn pin chiếu theo tay chỉ của Diệp Tiểu Manh, nhìn thấy con chuột bị ánh sáng làm kinh sợ chạy mất.
- Không có chuyện gì đâu, chỉ là con chuột mà thôi.
A Trạch thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng Tiểu Manh.
Diệp Tiểu Manh nơm nớp lo sợ ngẩng đầu, mới vừa rồi nàng đúng là bị dọa không nhẹ.
- Xem ra không có thu hoạch gì, chúng ta đi ra ngoài trước đi.
Mang theo Diệp Tiểu Manh có chỗ lợi cũng có chỗ xấu, a Trạch cảm giác mình còn chưa kịp nhìn thấy thứ đang giở trò quỷ cũng đã bị tiếng thét sợ hãi của Tiểu Manh làm cho mình thần kinh thác loạn mất rồi.
- Sau…sau…phía sau…
Diệp Tiểu Manh nhìn chằm chằm, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
A Trạch nhìn vào tấm gương sau lưng Diệp Tiểu Manh, thấy được khuôn mặt một người đàn ông. Trên gương mặt tái nhợt của hắn phiếm lên thanh quang, đang cười toe toét, cầm sợi dây đã đánh xong nút buột trong tay, giống như câu hồn sứ giả từ địa ngục tới.
A Trạch ôm lấy Diệp Tiểu Manh, mạnh mẽ tránh sang một bên, thuận thế xoay người, băng kiếm từ tay phải trong nháy mắt xuyên ra ngoài.
Người đàn ông kia nghiêng đầu nhìn hai người, cười toe toét, có thể nhìn thấy cả cao răng trong miệng hắn. Hắn ném ra sợi dây thừng, dây thừng giống như có sinh mạng hướng cổ hai người bay tới.
- Xoẹt!
A Trạch huy băng kiếm, cắt thẳng tới sợi dây thừng đang bay qua. Một cảm giác miên nhuyễn truyền đến, dây thừng chỉ bị băng kiếm chém vào đùn lại nhưng không bị chặt đứt.
- Sao có thể…
Trong lòng a Trạch vô cùng kinh ngạc, phải biết rằng băng kiếm dùng linh lực ngưng tụ thành nàng từng thử qua, ngay cả tấm sắt cũng có thể dễ dàng chặt đứt, nhưng lại không cắt đứt được sợi dây thừng bình thường kia.
Người đàn ông tựa hồ có chút kinh ngạc, cũng có chút tức giận, thu hồi dây thừng, tay trái không biết từ nơi nào lấy ra một cây rìu chữa cháy, lưỡi rìu trơn bóng sắc bén lóe ra ngân quang dưới ánh trăng.
- Đi, đi mau, nơi này thi triển không được.
A Trạch kéo Diệp Tiểu Manh vẫn đang ngồi dưới đất ngẩn người chạy ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Người kia nghiêng đầu nhìn hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, chậm rãi đi theo. Lưỡi rìu kéo dài trên sàn nhà, phát ra tiếng ma sát làm người ta nổi da gà.
- Hô…hô…
Hai người chạy tới một gian phòng, đóng cửa lại, kinh hồn bất định.
- Cô không cảm thấy được gì hết sao?
A Trạch thở hổn hển hỏi Diệp Tiểu Manh.
- Không có…không có…
Diệp Tiểu Manh đặt mông ngồi dưới đất.
- Hoàn toàn không có cảm giác rét lạnh khi linh thể nhích tới gần, tôi chỉ cảm giác tim đập thật nhanh, sau đó vật kia đã đứng phía sau cô rồi.
- Quái sự…
A Trạch cũng hoàn toàn mờ mịt:
- Băng kiếm của tôi lại không có bất kỳ hiệu quả, dù hắn là quỷ hay là người cũng không thể nào làm được như vậy mới đúng.
- Như vậy rốt cục lại là thứ gì chứ?
Diệp Tiểu Manh bò dậy khỏi mặt đất, nhưng hai chân không ngừng run rẩy.
Thanh âm kia càng ngày càng gần, hai người cảm giác trái tim trong lòng mình đều sắp dâng lên cổ họng.
- Núp ở sau lưng tôi!
A Trạch kéo Tiểu Manh ra phía sau:
- Dùng một kích toàn lực, tôi thật không tin không làm gì được nó.
- Đông…đông…
Cửa gỗ yếu ớt căn bản không chịu đựng nổi bất kỳ công kích nào của cây rìu sắc bén kia, chỉ hai ba lần liền bị phá khai một lỗ thủng lớn.
Gương mặt phiếm thanh quang của tên kia từ trong lỗ thủng lộ ra ngoài, trên mặt vẫn hiện lên nụ cười dữ tợn.
- Lôi!
A Trạch vận khởi linh lực toàn thân, đánh ra một kích toàn lực.
Lôi điện thô to mà trống rỗng trong nháy mắt đánh trúng tên kia, hắn kêu lên một tiếng thê lương, hóa thành một mảnh khói đen biến mất không còn nhìn thấy.
- Hô…hô…giết chết ngươi vẫn thật nhẹ nhàng thôi!
A Trạch cảm giác có chút thoát lực, một kích vừa rồi làm nàng hao phí toàn thân linh lực mất rồi.
- Không…không đúng…
Diệp Tiểu Manh nhắm mắt lại, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
- Nó còn ở gần đây!
- Cái gì?
A Trạch kinh ngạc quay đầu nhìn Diệp Tiểu Manh, cách đó không xa một mảnh khói đen dần dần ngưng tụ, dần dần lộ ra nụ cười dữ tợn của người đàn ông kia.