Chương 8:
Ngoài cửa sổ kính lớn của sân bay, máy bay cất cánh và hạ cánh, phát ra những tiếng gầm rú.
Tôi một mình ngồi trên sofa trong phòng chờ thương gia, chặn toàn bộ thông tin liên lạc của Bùi Cảnh.
Sau đó, một số lạ gọi đến.
Khi nghe máy tôi mới biết đó là Lư Tư Tư.
Cô ta khóc lóc thút thít xin lỗi tôi.
"Chị dâu, chị đừng giận Cảnh ca ca được không ạ?"
"Em thật sự bị bệnh, Cảnh ca ca cũng vì lo cho em nên mới đến. Nếu biết trước hai người sẽ cãi nhau vì em, vậy thì dù em có chết bệnh, em cũng tuyệt đối không làm phiền Cảnh ca ca."
"Chị dâu, tất cả là lỗi của em, hại hai người cãi nhau, em thật sự muốn chết."
Tôi cười lạnh một tiếng, "Người muốn chết, không nhiều lời vô ích như cô đâu."
Trong ống nghe, tiếng khóc của Lư Tư Tư chợt dừng lại.
Dường như không ngờ tôi lại nói như vậy, cô ta rõ ràng ngẩn ra vài giây, rồi khóc lớn hơn, không ngừng xin lỗi tôi.
Điện thoại bị Bùi Cảnh giật lấy, "Hướng Vãn, em mẹ nó ăn thuốc súng à! Tư Tư cô ấy..."
Không đợi anh ta nói hết câu, tôi trực tiếp cúp máy.
Rồi chặn luôn số của Lư Tư Tư.