Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 1474: Đại môn

Trải qua chuyện Lưu Diễm và Phong Đoàn, mọi người đối với đoạn đường phía trước lại càng thêm cẩn thận. Mặc dù có ba người Long gia mở đường cũng không yên tâm lắm.

Nhưng một mực rất thuận lợi, thẳng đến khi đến trước tế đàn cũng không còn gặp bất kỳ nguy hiểm nào ngăn trở nữa.

Một cánh cửa cực lớn cao tới mấy chục thước xuất hiện trước mắt mọi người. Chất liệu của nó không phải vàng không phải ngọc, không biết do vật gì cấu thành, nhìn qua mộc mạc dị thường, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào cả, toàn thân đều là màu xám trắng.

Nhưng bởi vì cao lớn dị thường và không hợp với màu sắc bốn phía nên nó lộ ra có chút đường đột và hùng vĩ.

Hơn mười người im im lặng lặng đứng ở trước cửa, nhìn lên một phen, không biết nên tiến vào thế nào.

Vũ Trác quan sát một hồi, sau đó một mình một người tiến tới trước, cẩn thận từng li từng tí để tay lên cửa, sau khi không thấy có gì dị thường liền dùng sức đẩy

Phanh.

Một tiếng nổ vang, cả người Vũ Trác trực tiếp bị đẩy lùi mấy chục thước, mới dừng thân hình lại.

Tuy rằng giật mình, nhưng đây cũng nằm trong dự liệu của mọi người.

Trần Khai Hồng nói:

– Trác huynh, cảm giác như thế nào?

Vũ Trác nói:

– Gấp 10 lần, lực phản chấn gấp 10 lần.

– Gấp 10 lần?

Mọi người đều kinh hãi, nếu là như thế, vậy thì làm sao mới có thể mở ra đại môn đây.

Bắc Minh Đồng Phương nói:

– Vậy thì chỉ có vượt qua cực hạn mà cánh cửa này chịu được thì mới có thể đi vào rồi.

Trần Khai Hồng cau mày nói:

– Cực hạn cánh cửa này đến cùng bao nhiêu, không ai biết rõ cả, nếu một kích toàn lực vẫn không thể vược qua, vậy thì lực phản chấn gấp 10 lần, ai gánh vác được đây?

Vũ Trác đột nhiên nói:

– Lý Vân Tiêu, ngươi có thể dùng Phượng Hoàng chi hỏa đốt cánh cửa này thử, có lẽ có thể phá vỡ nó cũng không chừng

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:

– Phượng Hoàng chi hỏa nếu ta có thể hoàn toàn luyện hóa, có lẽ có thể được, nhưng hiện giờ uy lực thật sự có hạn, ngươi đánh giá quá cao rồi. Ngược lại hàn băng chân khí của Bắc Minh thế gia có thể thử một lần.

Bắc Minh Đồng Phương lần này ngược lại là không phản đối, tiến lên trước vài bước, đến ngay trước cửa, duỗi ra một tay thử phóng xuất ra một ít hàn khí, chậm rãi tuôn tới đại môn, rất nhanh một tầng băng mỏng bắt đầu đông cứng lấy cánh cửa kia.

Lúc này biến hóa đã xảy ra, đại môn vốn bình thản không có gì lạ đột nhiên biến thành một khối mỹ ngọc toàn thân óng ánh, trên thân bắt đầu xuất hiện một ít hoa văn, ngày càng nhiều, giống như có một cây viết đang nhanh chóng vẽ lấy vậy, sông núi cỏ cây, chim quý thú lạ, trông rất sống động.

“Phanh”

Tầng Hàn Băng hơi mỏng đột nhiên nát bấy, một cái Ma Ha cổ văn cực lớn bắn ra, lóe lên liền tắt ngay.

– Ma Ha cổ văn.

Vũ Trác cả kinh nói:

– Thậm chí có quy tắc chi lực thủ hộ, người Hồng Nguyệt làm sao đi vào được?

– Ma Ha cổ văn?

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc, Bắc Minh Lai Phong và Thừa Hạo Miểu đã từng nghe Cửu di giải thích qua, hiểu rõ đó là thứ gì, nhưng cũng thầm giật mình, người còn lại đa số đều là lần đầu tiên nghe thấy, đều lộ vẻ hoài nghi

Bắc Minh Lai Phong nói lại lời Cửu di một lần, mọi người mới giật mình, cảm khái thế giới to lớn, lực lượng bản thân thật sự quá nhỏ bé.

Trần Khai Hồng đột nhiên nói:

– Ta thấy cái gọi là Ma Ha cổ văn này tựa hồ phi thường tương tự với ký hiệu lúc Vân thiếu thi triển thần lôi điện kia, Vân thiếu có lẽ rất có nghiên cứu về những thứ này đúng không?

Lý Vân Tiêu thừa nhận nói:

– Cái của ta đích thật là Ma Ha cổ văn lôi chi quy tắc, thứ này cũng không thần kỳ như chư vị tưởng tượng đâu, chẳng qua là thời này người nắm giữ nó đã cực kì thưa thớt thôi, mà ta cũng chỉ là nhận được vài chữ. Vừa rồi trên Bách Linh Đồ của Long gia, tựa hồ xuất hiện cả trăm Ma Ha cổ tự đấy.

Ánh mắt của mọi người lập tức chuyển dời khỏi người Lý Vân Tiêu đến trên thân ba người Vũ Trác.

Vũ Trác gật đầu nói:

– Những thứ kia đích thật là Ma Ha cổ tự, hơn nữa còn là một đoạn của một quyển sách nguyên vẹn, chỉ có điều ta cũng không hiểu rõ.

Bắc Minh Đồng Phương nhàn nhạt nói:

– Hai vị đừng khiêm nhường nữa, giờ không phải là lúc khiêm tốn, chỉ có hai người các vị hiểu được loại văn tự này, mong rằng hãy nghĩ ra một cách đi qua đi.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

– Một đường tới, ba người Long gia thu Lưu Diễm, ta và Vạn Tinh Cốc phá phong đoàn, còn lại Phệ Hồn Tộc, Bắc Minh Huyền Cung và Đao Kiếm Tông các ngươi, chẳng lẽ không muốn làm ra chút cống hiến nào sao? Ít nhất cánh cửa này, các ngươi phải nghĩ biện pháp phá vỡ đi chứ?

La Nguyên Khải liền nói ngay:

– Vân thiếu nói rất đúng, các cường giả ba phái kính xin các hiện thân thủ.

Nói xong, hắn vô cùng ăn ý cùng Lý Vân Tiêu thối lui qua một bên, ba người Vũ Trác sau khi khẽ nhíu mày cũng thối lui, nhường ra vị trí. Ba người này tuy rằng ngạo khí đơn thuần, nhưng cũng không phải người ngu, lưu lại người ba phái hai mặt nhìn nhau.

“Khục, khục khục. ”

Bất Quang Lượng ho khan vài tiếng, nói:

– Đã như vậy, vậy thì lão hủ xin bêu xấu, nếu không thể qua được thì kính xin mấy vị xuất thủ tương trợ.

Thân hình của hắn là nhỏ nhất trong mọi người, rất ít gây chú ý, nhưng không ai dám khinh thường lực lượng của hắn cả, mà ngay cả Bắc Minh Đồng Phương tu vị cao nhất, đối với hắn cũng kiêng kị ba phần.

Bất Quang Lượng lấy ra Phệ Hồn Phiên giương lên không trung, lập tức Thiên Địa trở nên âm u, hỗn loạn khiến lòng người cảm thấy áp lực và phiền muộn. Một đạo quang mang kim sắc chậm rãi ngưng tụ ra, hóa thành một cái mặt quỷ mặt mỉm cười, lắc lư du đãng trên không trung.

– Đừng đùa, nên chuyển gạch rồi.

Bất Quang Lượng hét to một cái.

Mặt quỷ màu vàng kia thu liễm dáng tươi cười, biến thành bộ dáng dữ tợn xông tới cánh cửa cực lớn kia, lúc kim quang đụng lên cánh cửa kia, “Ba” một tiếng vỡ tan ra như bọt biển, vậy mà trực tiếp đi vào bên trong.

Đồng tử tất cả mọi người đột nhiên co lại, thoáng cái trở nên cảnh giác.

Cánh cửa này xem ra chỉ biết phản chấn lực công kích, đối thứ như hồn phách cũng không có phản ứng gì cả. Ma Ha cổ tự kia vẫn còn lơ lửng trên cánh cửa, không có phản ứng gì cả.

Trong mắt Bất Quang Lượng cũng lộ vẻ vui mừng, vội vàng hai tay bấm niệm pháp quyết, động tác thập phần chậm, nhưng mỗi một cái đều tựa hồ dẫn động lực lượng thiên địa.

Trong lúc đó phía trên đại môn kia, đằng sau Ma Ha cổ tự, gương mặt dữ tợn kia liền lộ ra, giống như nó vốn đã ở chỗ đó vậy, sinh động như thật.

Bí quyết trong tay Bất Quang Lượng lần nữa thay đổi, Hồn nô kim sắc kia bắt đầu động, bắt đầu du đãng trên cảnh cửa, nhưng thủy chung vẫn quay chung quanh Ma Ha cổ tự kia, trên mặt không có cười cũng không có dữ tợn, vô cùng bĩnh tĩnh.

Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn qua, Phệ Hồn Tộc vẫn luôn là tồn tại thần bí nhất, cũng khiến người kiêng kị nhất trong bảy phái, hiện giờ loại tình huống này mọi người càng chưa bao giờ thấy qua, tuy rằng bụng đầy nghi vấn, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất