Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 518: Tề phong (2)

Tuy Tề Phong vẫn cảm thấy không đúng, nhưng cũng không muốn xoắn xuýt vấn đề này, mà là nói ra:

- Ngươi giẫm lên huyền khí, có phải là tấm bia đá chôn vùi bảy Vũ Hoàng của Chiến Lang Thần Miếu hay không?

Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:

- Hoàn toàn là vận khí!

Tề Phong từ chối cho ý kiến, nói:

- Dựa vào vận khí có thể trấn áp bảy Vũ Hoàng, quả nhiên là nghịch thiên. Tấm bia đá này cho ta cảm giác kỳ dị, ta không nhìn ra cấp bậc, nhưng ta dám khẳng định ít nhất là bát phẩm huyền khí tồn tại. Ngươi trực tiếp bày nó ở đây, sẽ không sợ có người nhớ thương?

Lý Vân Tiêu nói:

- Tấm bia đá này trấn áp tại đây chính là vì chấn nhiếp bọn đạo chích. Làm cho người ta không dám phạm. Nhưng dường như cũng không có tác dụng gì, Tề tông chủ vẫn tới.

Tề Phong ngửa mặt lên trời cười cười, nói:

- Ha ha, Vân Tiêu thành chủ quả nhiên giống như nghe đồn. Cuồng vọng không có giới hạn!

Ánh mắt của hắn lăng lệ, quát:

- Tề mỗ trong mắt của ngươi, hẳn chính là bọn đạo chích sao?

Khí thế Vũ Tôn và ánh mắt lăng lệ nhìn qua, cả thiên địa biến sắc, mây đen bắt đầu rậm rạp chằng chịt tụ tập lại, biến nơi này thành âm u.

Lý Vân Tiêu không sợ chút nào, ngóc đầu lên cười nói:

- Nếu như đánh chủ ý lên thành Viêm Vũ của ta, đó là bọn đạo chích. Không biết Tề tông chủ hôm nay tới đây là làm bọn đạo chích hay là khách quý?

Tề Phong nhìn hắn một hồi, trong lòng khiếp sợ liên tục, cuối cùng thở dài, nói:

- Ta hôm nay không phải là khách quý, cũng không phải bọn đạo chích. Thành Viêm Vũ đúng thời cơ mà sinh, hứng lấy linh khí Tu Di Sơn, đã không phải là linh sơn bảo địa bình thường, mặc dù là bảy siêu cấp thế lực rên Thiên vũ Giới cũng không hơn nơi đây nhiều. Cho dù Tề Phong ta cố tình nghĩ cách cũng không có thực lực đó.

Sau khi hắn nói xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, dường như ngụ ý rõ ràng.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Chủ ý của Tề tông chủ ta hiểu, là nhường lại thành Viêm Vũ sao?

Tề Phong nói:

- Đây chỉ là thứ nhất, Vân Tiêu thành chủ là người thông minh, mấu chốt trong đó ta không cần nói rõ. Thứ hai là chuyện Tinh Túc lão nhân vượt vực mà tới. Ta lại hỏi ngươi, phân bộ trấn Thanh Hải là ngươi diệt?

Lý Vân Tiêu nói:

- Chưa nói tới a, ta chỉ có Thanh Loan Chiến Xa mà thôi. Chẳng lẽ Tề tông chủ muốn ra tay thay Tinh Túc lão quái?

Đồng tử Tề Phong hơi co lại, thở dài nói:

- Vốn ta còn không tin tưởng lắm, không thể ngờ là thật. Mặc dù ngươi không có diệt phân bộ Tinh Túc Tông, hiện tại cũng nói không rõ ràng. Ta hy vọng Vân Tiêu thành chủ nên đi với ta một chuyến!

Lý Vân Tiêu cau mày nói:

- Đi đâu?

Tề Phong nhìn qua hắn, nói từng chữ:

- Thánh vực!

Lý Vân Hà cười, nói:

- Ngươi muốn mang ta đi thánh vực giải thích rõ ràng, sau đó dựa vào lực lượng thánh vực ngăn cản Tinh Túc lão quái vượt vực mà tới, không can thiệp vào chuyện nam vực?

Tề Phong thở dài:

- Vân Tiêu thành chủ quả nhiên thông minh, nhưng mà làm việc quá mức hung hăng càn quấy. Hiện tại bị buộc đưa lên đầu sóng ngọn gió, rất nhiều chuyện mặc dù là ta, cũng thân bất do kỷ.

Tinh quang trong mắt Lý Vân Tiêu chớp động, cười nói:

- Tề tông chủ nghĩ đơn giản. Tinh Túc lão quái có ý gì ai cũng nhìn rõ ràng. Mặc dù ta và ngươi đi thánh vực, nhất thời nửa khắc nói không rõ ràng chuyện này. Lão quái chỉ cần phái đệ tử quần nhau với ta và ngươi ở thánh vực, bản thân của hắn trực tiếp vượt qua vực mà đến, rất nhanh có thể nắm giữ thành Viêm Vũ trong tay. Đến lúc đó nói cái gì cũng vô dụng.

Tề Phong chau mày, nói:

- Ngươi nói ta cũng cân nhắc qua. Nhưng thành Viêm Vũ chính ở nam vực. Cho dù Tinh Túc lão quái cũng tốt, những người khác lấy được cũng được. Chung quy là như nhau. Ta chỉ sợ Tinh Túc lão quái mượn việc này làm văn, nhúng tay chuyện Thiên Hương đế quốc cùng Hỏa Ô đế quốc.

Thần sắc Lý Vân Tiêu trên mặt dần dần lạnh xuống, lạnh giọng nói:

- Vì bảo đảm hai quốc gia các ngươi bình an vô sự, cho nên bất kể như thế nào, phải hi sinh bản thiếu gia?

Sắc mặt Tề Phong bất đắc dĩ, nói:

- Cường giả vi vương, cho dù là ta hay là ngươi đều thân bất do kỷ!

Lý Vân Tiêu cười rộ lên, nói:

- Ha ha, thân bất do kỷ? Tề tông chủ như thế nào thì ta không rõ ràng, nhưng mà mạng của bổn thiếu gia cho tới bây giờ vẫn nắm trong tay của mình. Nếu ngươi hôm nay tới bắt ta, như vậy không cần nhiều lời, trực tiếp chiến là được.

Hắn nói ra chữ "Chiến" thì kim quang xuất hiện đầy trời, trong linh khí lập lòe đầy trời giống như biển cả màu vàng vô tận, sóng biển cuồn cuộn mênh mông.

Tề Phong cau mày nói:

- Vân Tiêu thành chủ chính là người thông minh, làm gì phải tiến hành chuyện nhàm chán như thế?

Trong mắt hắn xem ra, Lý Vân Tiêu hoàn toàn là chống cự vô vị.

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên vẻ châm chọc, âm thanh lạnh lùng nói:

- Một, mạng của chính mình vĩnh viễn nằm trong tay của mình. Hai, không muốn nên coi thường bất cứ đối thủ này. Hai điểm này, Hoa Thiên Thụ không có dạy cho ngươi sao?

Tề Phong biến sắc, giận tím mặt nói:

- Muốn chết! Tên húy của tôn sư sao có thể do ngươi gọi thẳng! Vốn còn yêu quý ngươi là nhân tài, đã không phân tốt xấu, cũng đừng trách ta không khách khí!

Hắn vung tay lên, lập tức mây đen đyà trời áp xuống, hoàn toàn đối mặt với kim quang, hai chủng màu sắc phân biệt rõ ràng trên bầu trời.

- Cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, cùng ta rời đi. Không nên làm chống cự vô vị.

Tề Phong hảo tâm khuyên nhủ.

Lý Vân Tiêu ngạo nghễ nói:

- Tề Phong, tuy ngươi là Vũ Tôn, nhưng thiếu khuyết tâm cường giả a. Thứ mà Hoa Thiên Thụ không có dạy ngươi thì ta sẽ dạy cho ngươi.

- Làm càn!

Rốt cuộc Tề Phong đã giận thật sự rồi, quát to:

- Lại dám mấy lần không hề kính ý gọi thẳng tục danh tôn sư, hôm nay không cho phép ngươi hung hăng càn quấy.

Hắn vung tay lên, mây đen trên trời ngưng tụ nhanh chóng, hóa thành một đại thủ ấn che trời áp xuống kim quang, cả thành Viêm Vũ lập tức bao phủ trong bóng tối.

Lý Vân Tiêu lâm phong mà đứng, hoàn toàn không sợ hãi chút nào, hắn nhanh chóng bắt quyết.

Kim quang nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh bảo kiếm che trời, hoàn toàn tách ra dưới thủ ấn, chậm rãi chấn động lao tới, hai chủng lực lượng bất phân thắng bại trên cao.

Sắc mặt Tề Phong biến hóa, hiện ra vẻ lạnh lùng, hai tay kết xuất một ấn quyết, mây đen nhanh chóng áp súc lại, hình thể không ngừng nhỏ lại, dường như hấp thu toàn bộ mây đen, bắt đầu chuyển thành màu đen kịt.

Lý Vân Tiêu vẫn vẻ mặt phong khinh vân đạm, giống như hoàn toàn nằm trong dự liệu của hắn, pháp quyết không ngừng biến đổi.

Trong thành Viêm Vũ, một đạo phòng ngự phạm vi lớn bắn ra bảy màu sắc, không ngừng điệp gia tầng tầng, khuyếch tán ra chung quanh. Hào quang bảy màu nhanh chóng ngăn cản đại thủ ấn, từng đạo hào quang phóng ra ngoài dần dần hòa tan màu sắc của đại thủ ấn.

Lý Vân Tiêu điểm ra một cái, đại kiếm của hắn nhanh chóng hấp thu kim quang bốn phía, biến thành sáng ngời, phát ra từng âm thanh kiếm minh, bắt đầu trấn áp đai thủ ấn trên bầu trời, dường như đang xung kích chỗ yếu!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất