Vạn Cổ Chí Tôn

Chương 548: Khinh ca lâm địa (1)

Rất nhanh, phòng ngự tráo lao ra khỏi đầm lầy, bay lên không trung.

Chân mọi ngườ tiếp xúc mặt đất, lập tức cảm thấy ôn hòa trầm trọng, thì ra chân đạp mặt đất lại cảm thấy an toàn và an tâm như thế.

- Tất cả mọi người cảnh giác, ngàn vạn chớ khinh thường!

Thần thức Chu Lôi quét qua chung quanh, cũng không có phát hiện tung tích địch, nhưng vẫn nhắc nhở mọi người.

Hải Lâm nói:

- Vân Tiêu đại sư, chúng ta bây giờ nên làm gì?

Hắn vẫn không có hỏi Chu Lôi, ngược lại trực tiếp hỏi Lý Vân Tiêu. Hiển nhiên là hai lần trước Chu Lôi đều phán đoán sai lầm, làm cho hình tượng Lý Vân Tiêu trong lòng mọi người tăng lên rất cao.

Chu Lôi thoáng xấu hổ, nhưng vẫn bộ dáng hỏi thăm.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Mấy lần công kích không có kết quả, hiện tại cũng không nhìn thấy bóng người nào. Ta nghĩ bọn chúng chắc chắn đã rút lui rồi.

- Rút lui? Làm sao có thể!

Chu Lôi lắc đầu như trống bỏi, nói:

- Tuyệt đối không thể! Kế tiếp nhất định có công kích lăng lệ chờ chúng ta, tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút, chúng ta thừa lúc còn ban đêm chạy về Khinh Ca Lâm Địa!

Hắn hiện tại cũng cảm thấy lưu lại càng lâu thì nguy hiểm càng cao, lúc này ngồi xếp bằng xuống đất điều tức. Mà trong thương đội, trừ Đinh Linh Nhi ra, hắn có tu vị cao nhất, trách nhiệm nặng nhất, phải tranh thủ thời gian hồi phục lại.

Ai, áp lực thật lớn ah!

Rất nhanh toàn bộ nghỉ ngơi và hồi phục hoàn tất, đã sắp tới khuya, nhưng tất cả đều không buồn ngủ, lúc này xuất phát tiến vào trong rừng đen kia.

Sau khi bọn họ đi không lâu, trong đầm lầy dung n nham kia có một khối nham thạch xuất hiện, chậm rãi lộ ra ngoài, từ bên trong leo ra, chính là thạch thú.

Nhưng mà thân thể của nó khác trước thật lớn, đã biến thành màu vàng thuần túy, hơn nữa trên người tỏa ra khí tức của tức nhưỡng.

Sau khi nó leo ra ngoài mới nhìn vào con yêu thú như khối bùn nhão trong tay, toàn thân đỏ bừng, không ngừng xuất hiện bọt khí. Chính là Dung Nham Thú ẩn nấp dưới đất, chẳng biết lúc nào đã bị tiểu thạch đánh thành bùn nhão.

Tịnh Không Thạch trong đầm lầy này càng bị đẳng cấp của tức nhưỡng áp chế, hoàn toàn không cách nào phát huy tác dụng.

Đại địa tức nhưỡng chính là đại địa chi mẫu, tồn tại ở thời điểm khai thiên tích địa, diễn hóa vạn vật. Chính là thổ hệ nguyên tố bổn nguyên, tất cả lực lượng thổ hệ đều bị áp chế, căn bản không có phát huy tác dụng.

Tiểu thạch cầm khối bùn nhão này ném đi, liền hóa thành một quả bóng tròn nhanh chóng đuổi theo Lý Vân Tiêu.

Thương đội đi đường suốt đêm, rốt cục đi ra khỏi rừng cây, đi thêm hơn mười dặm thì nhìn thấy cửa thành Khinh Ca Lâm Địa.

Dọc theo con đường này trừ một ít yêu thú cấp thấp dễ dàng bị đồ sát ra, thật sự không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.

- Vân Tiêu đại ca quả nhiên lợi hại, bọn chúng thật sự biết khó mà lui.

Hải Lâm vẻ mặt sùng bái, nhưng càng nhiều hơn chính là vui mừng.

- Rốt cục trở lại Khinh Ca Lâm Địa!

Hải Lâm đứng trên đầu xa, hô to đầu tiên, chẳng khác gì tiểu hài tử vừa xa nhà, hắn hưng phấn nhìn Lý Vân Tiêu nói ra:

- Sau khi vào thành, Vân Tiêu đại ca nhất định phải tới nhà của ta làm khách!

Chu Lôi vui vẻ, nói:

- Không sai, dọc theo đường này nếu không có Vân Tiêu đại sư, chúng ta sợ rằng hài cốt không còn. Sau khi vào thành, phó đoàn trưởng chắc chắn sẽ cảm tạ Vân Tiêu đại sư.

Lý Vân Tiêu nói:

- Vậy làm phiền.

Hộ vệ cửa thành nhìn thấy thương đội, lập tức nhận ra Chu Lôi, vội vàng mở cửa thành ra cho đi vào.

Đám người nhanh chóng tiến vào trong thành.

Bên trong hối hả, vô cùng náo nhiệt, mỗi người trên mặt đang tươi cười, dường như hoàn toàn khác với cái tên thành của tội ác.

Hải Lâm cười nói:

- Vân Tiêu đại ca, Linh Nhi tỷ tỷ, Vân Thường tỷ tỷ, các ngươi đừng nhìn đám người này bộ dáng vô hại, tâm địa thiện lương, kỳ thật tất cả đều là đại ác ma. Ngươi nhìn lão thái bà bán trứng gà kia đi, đừng tưởng rằng bà ta bộ dáng rất lương thiện, trên cả con đường này bà ta là độc nhất, võ giả chết trong tay bà ta không một vạn cũng tám ngàn.

Trong lòng Đinh Linh Nhi rùng mình, nhưng mà vẫn lạnh nhạt. Thân là người phụ trách thương hội một phương, đủ loại nhân vật nàng đã tiếp xúc qua, cũng thấy mà không thể trách.

Lạc Vân Thường thì đơn thuần hơn nhiều, như thế nào cũng không tin. Liếc nhìn thấy lão thái bà tóc trắng xóa, thân thể suy yếu mà nhỏ gầy, giống như một cơn gió thổi qua là có thể quét bay, đang dùng bàn tay khô gầy run run như cây khô cầm cái rổ, trứng gà bên trong chẳng khác gì bảo bối của bà ta.

Lão thái bà dường như phát giác có người nghị luận về mình, gương mặt đầy nếp nhăn nhìn qua, hướng về phía Lạc Vân Thường cười cười, cảm giác lạnh cả người lan tràn toàn thân Lạc Vân Thường, nụ cười kia làm tâm thân của nàng run rẩy, vội vàng vận chuyển Cửu Dương chân khí xua tán sợ hãi này, thuận thế quay đầu đi không dám nhìn nữa.

Trong mắt lão thái bà rất kinh ngạc, dường như đang giật mình.

Lúc này nhìn thấy một tiểu nam hài đeo cái yếm ngồi xổm ở xóm nhỏ, không ngừng đá cục đá.

Lạc Vân Thường mỉm cười, nói:

- Tiểu nam hài này chắc không phải người xấu a.

Tiểu nam hài bộ dáng bảy tám tuổi, quay đầu nhìn Lạc Vân Thường, trên mặt của hắn cười dâm đãng không xứng với tuổi của hắn, dùng ngữ khí dâm tục nói:

- Hắc hắc, cô nàng từ nơi nào tới, thật là xinh đẹp, để lão phu hưởng thụ trước.

Sắc mặt Lạc Vân Thường lập tức ngẩn ngơ, vẻ mặt đen lại.

- Ha ha!

Chu Lôi ôm bụng cười ha hả, cả thương đội cũng cười ngã trái ngã phải.

Hải Lâm chỉ vào đứa bé kia, cười lợi hại, nói:

- Hắn từ nhỏ bị người ta đánh kim đồng lạc ấn vào, cho nên đời này không thể trưởng thành, vĩnh viễn dừng lại ở bộ dáng bảy tám tuổi, nhưng tuổi thật đã hơn chín mươi tuổi, ha ha.

- Kim đồng ngọc ấn?

Đột nhiên ánh mắt Đinh Linh Nhi sáng ngời, nói:

- Loại này ấn pháp này có tác dụng phụ gì?

Hải Lâm cười nói:

- Ta biết rõ tâm tư của ngươi, nếu như bị phong ấn này gia thân, Linh Nhi tỷ tỷ có thể vĩnh viễn giữ lại tuổi mười sáu. Nhưng loại ấn pháp này có tác dụng phụ thật lớn, không chỉ làm người trúng ấn không có năng lực sinh dục, hơn nữa còn hạn chế thiên phú võ đạo to lớn. Tên của hài đồng này mọi người đã quên rồi, chỉ biết gọi hắn là Trương Bất Lão, vốn có thiên phú thật tốt, năm đó tám tuổi đã là tam tinh Đại Vũ Sư. Bị cừu gia thi triển ấn bí quyết thì chín mươi năm qua đi, hôm nay cũng mới là Vũ Vương đỉnh phong mà thôi.

- Chi! Tám tuổi Đại Vũ Sư?

Đinh Linh Nhi chấn động, ngay cả Lý Vân Tiêu cũng khiếp sợ không thôi, nhìn qua nụ cười dâm đãng trên gương mặt hài đồng của Trương Bất Lão, tiếc hận lắc đầu. Thiên phú kinh người như thế, nếu như không phải là bị người ta hạ ấn bí quyết, sợ rằng ngày sau sẽ tiến giai Cửu Thiên Vũ Đế dễ như trở bàn tay.

Phải biết rằng võ giả trên Thiên vũ Giới dùng hàng tỉ mà tính, có thể tiến vào Vũ Đế chi cảnh không chỉ như phượng mao lân giác, hơn nữa đều là thế hệ có thiên phú thật tốt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất