Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 1001: Thần Phục Không Giết

Chương 1001: Thần Phục Không Giết




Chùy Tinh hộ pháp dốc toàn lực ứng phó, tung ra nhất kích lại bị Tịch Thiên Dạ một tay ngăn chặn một cách vô cùng đơn giản.

Sự chênh lệch giữa hai lực lượng vô cùng to lớn, đơn giản chính là chênh lệch giữa hai thế giới.

"Làm sao có thể!"

Chùy Tinh hộ pháp căn bản không thể tin được cảnh tượng trước mắt, có nằm mơ cũng không tin được.

Nhất kích vừa rồi đã đột phá cực hạn của chính mình, tự tin là gặp Chí Tôn vương cũng có năng lực phân cao thấp.

Nhưng bây giờ, Hắc Tinh chùy của mình không chỉ vô phương hạ xuống, hơn nữa hắn muốn thu hồi cũng không làm được, như là dính chặt trong lòng bàn tay Tịch Thiên Dạ.

Vì sao?

Người trẻ tuổi trước mắt thật sự đáng sợ như vậy sao!

Trong lòng Chùy Tinh hộ pháp bỗng nhiên bay lên một luồng cảm giác bị thất bại cùng bất lực nồng đậm.

Hắn chính là một người vô cùng tự ngạo, luôn tin rằng mình cuối cùng sẽ có một ngày cũng có thể đột phá làm Chí Tôn vương.

Thậm chí Chí Tôn vương bình thường trong Thiên Dạ thần điện hắn đều không để vào mắt, cái vị trí ba mươi sáu bêu đầu kia mới là mục tiêu phấn đấu của hắn.

Nhưng giờ này khắc này, người trẻ tuổi trước mắt lại làm cho hắn có ảo giác như đang đối mặt với cường giả cấp cao của Thiên Dạ thần điện kia.

"Không tu luyện Thiên Dạ Lưu Quang Pháp lại không hiểu ý nghĩa của nó, dung hợp lung tung những chiến pháp khác vào bên trong Thiên Dạ Lưu Quang Pháp, quả thực là vẽ rắn thêm chân."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Trong lúc nói chuyện, hắn biến chưởng thành quyền tung một quyền va vào cự sơn vạn trượng.

Sau một khắc, sơn nhạc vạn trượng như là Thái Cổ ma sơn kia chấn động kịch liệt, từng vết rách xuất hiện ở trên vách núi, những kẻ hở tiếp tục mở rộng, chỉ chốc lát sau cả tòa sơn nhạc vạn trưởng đã hoàn toàn tan rã, hóa thành hư vô tiêu tán trong không khí.

Hắc Tinh chùy của Chùy Tinh hộ pháp từ trên cao lên rơi xuống, nhẹ nhàng rơi vào tay Tịch Thiên Dạ.

"Rút lui!"

Chùy Tinh hộ pháp rống to, cũng không dám tiếp tục lưu lại bên trong Yên Nhạc tổ lăng mà điên cuồng xoay người chạy, ngay cả vũ khí đắc ý nhất là Hắc Tinh chùy cũng bỏ mặc không thèm để ý.

Hắn biết rất rõ, tiếp tục lưu lại nơi này chỉ có một con đường chết.

Dựa vào năng lực của bọn hắn, căn bản là không có cách nào chống lại thiếu niên kinh khủng kia.

"Người không nghe lời, giữ lại cũng vô dụng."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hắn cong ngón tay búng ra, sau một khắc, thanh Hắc Tinh chùy vừa rơi vào trong lòng bàn tay hắn đột nhiên bắn ra.

Phanh!

Chùy Tinh hộ pháp vừa mới vụt ra hơn trăm dặm, đã bị Hắc Tinh chùy lưu quang từ phía sau đuổi kịp đánh vào lưng hắn.

Đất rung núi chuyển dữ dội, đại địa rung động, không gian xé rách...

Chùy Tinh hộ pháp không cam lòng, tâm can giằng xé thành từng mảnh vỡ tiêu tán trong thiên địa.

Chí tôn chiến thể của hắn căn bản là không gánh được sức mạnh trên Hắc Tinh chùy.

Một đời là bán bộ Chí Tôn vương, Thiên Dạ thần điện hộ pháp lại có thể bị một kích đánh chết.

Cả thiên địa đều yên lặng, không một ai dám nói chuyện, nhìn Tịch Thiên Dạ với ánh mắt tràn đầy kính sợ cùng e ngại.

"Ai dám chạy, Chùy Tinh hộ pháp chính là kết cục."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Thân thể Khải Tát hộ pháp ngưng kết tại chỗ, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, mặc dù có mọc thêm đôi chân cũng không dám chạy một bước.

Hắn dừng lại giữa không trung, thân thể cứng ngắc, đi cũng không được, không đi cũng không xong.

Những cao thủ khác của Thiên Dạ thần điện cũng như thế, thân thể ngưng kết trên không trung, căn bản không dám nhúc nhích.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, người nào dám bước ra một bước, thì người đó sẽ là người tiếp theo phải chết.

Chùy Tinh hộ pháp là người mạnh nhất trong bọn họ mà cũng đỡ không nổi, vậy thì ai có thể ngăn trở được nhất kích của Tịch Thiên Dạ?

"Quá mạnh, chẳng lẽ đó là Chí Tôn vương oai sao?"

Thâm tâm Lam Thần kinh hãi nói, mặc dù hắn chính là một tên Thánh Thiên vương nổi tiếng thiên hạ, chi phối sinh tử cả ngàn tỉ người. Nhưng ở trước mặt cái tên thiếu niên kia, lại giống như là con kiến hôi nhỏ bé.

"Quá ngang ngược, người của Thiên Dạ thần điện cũng có hôm nay."

"Thần phục thì sống, không thần phục thì chết, hay cho một tuyệt thế thiếu niên lang."

"Nếu như có một ngày, ta cũng có thể mạnh mẽ như vậy, vậy cũng tốt..."

Tòa thành cổ bên trong tổ lăng, hàng loạt người trẻ tuổi nhìn lên trận chiến trên bầu trời, ai nấy đều nhiệt huyết dâng trào, nội tâm khó nén nổi kích động.

Những người tuổi trẻ này, không giây phút nào trong lòng họ không nghĩ đến việc phản kháng vận mệnh, muốn giống như Tịch Thiên Dạ đồ sát tất cả kẻ địch.

Nhưng tất cả đều chỉ dừng lại ở giai đoạn huyễn tưởng mà thôi, đâu thể giống như Tịch Thiên Dạ thật đã làm được.

Tô Hàm Hương tràn đầy kích động nhìn thân ảnh như quân vương thiên hạ trên bầu trời kia, vô luận là lúc nào, dường như chỉ cần có hắn ở đó, như vậy tất cả mưa gió đều sẽ bị ngăn cản ngoài ba trượng.

"Thần phục, hoặc là chết."

Tịch Thiên Dạ bước ra từng bước một, ánh mắt lạnh nhạt nhìn những người của Thiên Dạ thần điện kia.

Nếu những người này đã đạt được Thiên Dạ thánh tổ truyền thừa thì dù như thế nào hắn cũng muốn biết rõ ràng.

Dù sao theo ý nghĩa nào đó mà nói, hắn chính là Thiên Dạ thánh tổ, Thiên Dạ thánh tổ cũng là hắn.

Nếu như truyền thừa của hắn lưu lạc bên ngoài, bị người bất nghĩa đạt được, vậy thì chắc chắn hắn phải thanh lý môn hộ.

Mặc dù Thiên Dạ thánh tổ tu luyện hắc ám chi đạo, nhưng ở trong nhân tộc lại là một người rất chính diện lại giàu tinh thần trọng nghĩa.

Trong nhân tộc Thiên Vực, Thiên Dạ thánh tổ chính là tín ngưỡng của ngàn tỉ nhân loại.

Bất luận Tịch Thiên Dạ hay là Thiên Dạ thánh tổ, đều sẽ không nguyện ý nhìn dạng tổ chức tà ác như Thiên Dạ thần điện tồn tại.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi đừng khinh người quá đáng."

Sắc mặt Khải Tát hộ pháp khó coi nhìn Tịch Thiên Dạ, thanh âm vô cùng khô khốc.

"Há, ngươi muốn phản kháng?"

Tịch Thiên Dạ bước hai ba bước đã xuất hiện trước mặt Khải Tát hộ pháp.

Võ lực của Khải Tát hộ pháp thâm sâu, hắn là một trong 72 hộ pháp cao quý của Thiên Dạ thần điện, dù thế nào cũng là người có địa vị cao thượng, từ bao giờ lại bị người uy hiếp như vậy.

Ngay cả những Chí Tôn vương trên đại lục kia ở trước mặt hắn cũng sẽ có cố kỵ e dè, dù sao ai cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc Thiên Dạ thần điện.

Chỉ có người thiếu niên trước mắt này lại có thể không sợ Thiên Dạ thần điện sau lưng hắn.

Quả nhiên nghé con mới đẻ không sợ cọp, người càng trẻ càng không thể trêu chọc, ngược lại những kẻ già đời đa mưu túc trí kia lại dễ đối phó hơn.

"Tịch Thiên Dạ, muốn ta thần phục là không thể! Muốn giết cứ giết, bản hộ pháp tuyệt không cau mày. Mối thù hôm nay, ngày sau sẽ có người giúp ta báo thù, ngươi sẽ còn thảm hại hơn ta."

Khải Tát hộ pháp lạnh lùng nói.

"Ồ?"

Trong đôi mắt Tịch Thiên Dạ cũng có một chút bất ngờ.

Khải Tát hộ pháp mặt ngoài thì nói hiên ngang lẫm liệt, nhưng sâu trong đôi mắt lại toát lên vẻ e ngại sâu sắc không cách nào che giấu được.

Rõ ràng hắn rất e ngại, thân thể đều đang không ý thức được mà run rẩy liên hồi, vô cùng sợ chết.

Nhưng người sợ chết như thế lại có thể thà chết chứ không chịu khuất phục, thật khiến cho người ta ngạc nhiên.

"Thì ra là thế."

Tịch Thiên Dạ hăng hái xem kĩ từ trên xuống dưới Khải Tát hộ pháp, chỉ chốc lát sau trong lòng đã hiểu rõ.

Khải Tát hộ pháp bị Tịch Thiên Dạ dò xem nên có chút rùng mình, dường như tất cả đều đã bị hắn nhìn thấu.

"Thì ra là vì bị gieo Thiên Dạ Phần Tâm Chú."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Khải Tát hộ pháp nghe vậy lại thì sắc mặt kịch biến, tràn đầy rung động cùng ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi nhìn Tịch Thiên Dạ, như là nhìn thấy quỷ.

"Ngươi... Ngươi làm sao lại biết được Thiên Dạ Phần Tâm Chú?"

Vẻ mặt Khải Tát hộ pháp tràn đầy hoảng sợ, Thiên Dạ Phần Tâm Chú! Ngay cả người bên trong Thiên Dạ thần điện cũng chỉ có một số ít người biết được.

Hắn cũng là sau khi trở thành Thánh Thiên vương mới bị điện chủ gieo Thiên Dạ Phần Tâm Chú.

Thành viên bình thường của Thiên Dạ thần điện đều không biết được sự tồn tại của Thiên Dạ Phần Tâm Chú, vậy thì người ngoài càng không khả năng biết được.

Người tuổi trẻ trước mắt rốt cuộc là ai? Sao lại hiểu rõ Thiên Dạ thần điện như thế.

"Nếu như ta có thể giải trừ Thiên Dạ Phần Tâm Chú trên người ngươi thì ngươi thần phục hay không?"

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Trong con ngươi của hắn có mấy phần lãnh ý, Thiên Dạ Phần Tâm Chú chính là một loại thủ đoạn cấm kỵ mà Thiên Dạ thánh tổ sáng tạo ra để khống chế hung đồ cùng tội phạm, chỉ có đối phó với những người cực hung ác mới gieo loại Thiên Dạ Phần Tâm Chú này xuống.

Thiên Dạ thần điện điện chủ lại lợi dụng Thiên Dạ Phần Tâm Chú để khống chế thuộc hạ của mình, tâm tư không thể nói là không ác độc.

Xem ra cái gọi là Thiên Dạ thần điện kia, thật chính là một tổ chức sáng tạo tà nhân tâm thuật bất chính.

Chỉ là tà nhân kia làm sao lấy được Thiên Dạ thánh tổ truyền thừa cũng là một điều bí ẩn.

"Cái gì!"

Khải Tát hộ pháp có làm sao cũng không thể tin được, Tịch Thiên Dạ sẽ nói ra lời như thế.

Có thể trợ giúp hắn giải trừ Thiên Dạ Phần Tâm Chú, làm sao có thể!

Thiên Dạ Phần Tâm Chú một khi bị gieo xuống, thì cũng chỉ có điện chủ biết giải trừ như thế nào.

Dường như hết thảy tu sĩ Thánh Thiên vương trở lên của Thiên Dạ thần điện đều bị gieo Thiên Dạ Phần Tâm Chú, bao gồm tứ đại dạ vương, mười hai vị tôn giả cùng ba mươi sáu bêu đầu.

Hơn ngàn năm, ngoại trừ điện chủ đại nhân thần bí khó tìm kia, không ai có thể giải trừ hoặc là gieo Thiên Dạ Phần Tâm Chú.

"Không thể, ngươi nghĩ ta dễ bị lừa sao."

Khải Tát hộ pháp căn bản cũng không tin.

Mặc dù trong lòng căn bản không tin tưởng, nhưng trong tiềm thức lại có từng tia chờ mong.

Nếu như không phải là vì e ngại Thiên Dạ Phần Tâm Chú cắn trả, hắn làm sao có thể không sợ chết.

Hắn không phải không sợ chết, mà là phản bội Thiên Dạ thần điện còn đáng sợ hơn cả tử vong.

Những tu sĩ khác của Thiên Dạ thần điện cũng đều nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, trong mắt mỗi người đều sự ngạc nhiên cùng vẻ mặt không dám tin.

Yên Nhạc tổ lăng lúc này chỉ có mười lăm cáo thủ, dường như toàn bộ đều là cao thủ của Thiên Dạ thần điện, kém cỏi nhất cũng có tu vi Thánh Thiên vương.

Cũng chính vì vậy mà trên người bọn hắn đều bị gieo Thiên Dạ Phần Tâm Chú.

Muốn bọn hắn phản bội Thiên Dạ thần điện rồi thần phục những người khác, bọn hắn thà rằng chết.

Bởi vì Thiên Dạ Phần Tâm Chú cắn trả còn sợ hắn cả tử vong.

Nhưng nếu như không có Thiên Dạ Phần Tâm Chú uy hiếp, bọn hắn há lại nguyện ý chết.

Tịch Thiên Dạ không nói thêm gì nữa, chỉ hai ba bước đã xuất hiện ngay trước mặt Khải Tát hộ pháp, một phát túm được cổ áo của hắn như là níu lấy một con gà con.

Khải Tát hộ pháp có ý phản kháng, nhưng ở trước mặt Tịch Thiên Dạ đường đường là cao thủ cấp độ bán bộ Chí Tôn vương lại không hề có một chút năng lực phản kháng nào, trực tiếp bị Tịch Thiên Dạ khống chế lại.

Sắc mặt Tịch Thiên Dạ nghiêm nghị, một ngón tay như ảo ảnh, không ngừng điểm trên thân thể Khải Tát hộ pháp.

Trong chốc lát, hắn đã điểm ra hơn 3,600 lần.

Ông!

Dường như có thứ gì đó trong thân thể Khải Tát hộ đã bị đánh nát, tiếng vỡ vụn vang lên nhẹ nhàng.

Sau một khắc, một luồng khói đen từ trong cơ thể Khải Tát hộ pháp chui ra, luồng khói đen kia tựa như cũng có cảm xúc rất phẫn nộ, hóa thành một chưởng ấn hung hăng vỗ về phía Tịch Thiên Dạ.

Oanh!

Thân thể Tịch Thiên Dạ run lên, không khống chế được mà lùi lại về phía sau nửa bước.

Chưởng ấn do luồng khói đen kia hội tụ thành thì tiêu tán trong hư không.

"Chí Thánh? Hẳn là mạnh hơn Chí Thánh bình thường rất nhiều."

Trong mắt Tịch Thiên Dạ có một vẻ kinh ngạc, tên Thiên Dạ thần điện điện chủ kia quả nhiên không hề đơn giản. Chỉ lưu một chút ít sức mạnh bên trong cơ thể Khải Tát hộ pháp đã có thể đẩy lui hắn.


Trang 502# 1


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất