Chương 1014: Máu Nhuộm Hoàng Cung
Ngọc tỉ truyền quốc gánh chịu số mệnh của Yên Nhạc hoàng bộ mấy vạn năm, toàn bộ cấm trận thượng cổ và ngọc tỉ truyền quốc của Yên Nhạc hoàng đô cũng có quan hệ mật thiết với nhau.
Tô Lăng Hạo hoàn toàn có thể thôi động cấm trận thượng cổ trong Yên Nhạc hoàng đô không chỉ bởi vì thân phận của hắn đặc biệt mà còn có liên hệ rất lớn với ngọc tỉ truyền quốc.
Giờ phút này cấm trận thượng cổ hoàn toàn bị kích phát ngăn chặn 398 trận pháp thượng phẩm Thiên Vương, gần như giúp Tịch Thiên Dạ chặn một nửa áp lực. Tuy nhiên, làm như vậy rõ ràng cũng dẫn đến sự bất mãn của liên minh bách tộc, hàng loạt cao thủ của liên minh bách tộc đánh về phía hoàng cung.
"Một đám sâu kiến không biết tự lượng sức mình, tới bao nhiêu bản tọa sẽ giết bấy nhiêu."
Hổ Tam Âm ngăn ở đằng trước một tường thành, hai cánh ôm ở trước ngực làm người khác đứng hình, trong đôi mắt hổ thâm thúy đầy vẻ ác lạnh.
Sau khi từ trong hồ nước huyết sắc thay da đổi thịt, sự tự tin và sức mạnh của hắn đều hoàn toàn bùng nổ, ai dám đến đụng vào hắn xem như xui xẻo, e là sẽ không dễ chịu gì.
Không chỉ Hổ Tam Âm, Thải Lân công chúa và Nguyên Long Huyền Linh Quy cũng hoàn toàn bắt tay vào hành động, chia ra trấn thủ ở bốn vị trí của thánh điện, không cho phép cao thủ của liên minh bách tộc đến đây phá hoại việc thi pháp của Tô Lăng Hạo.
Ở trên cùng của thánh điện, Tô Hàm Hương đứng sau lưng Tô Lăng Hạo, bên cạnh nàng là mẫu hậu của nàng, cũng là hoàng hậu Trương Hân Hà của Yên Nhạc hoàng bộ. Từ sau khi trôi dạt khắp nơi chạy nạn bên ngoài, nàng thật sự không dám tưởng tượng có ngày gia đình sẽ đoàn tụ.
Nhưng bây giờ, nàng thật sự đã làm được rồi, thật sự đã ở cùng với phụ hoàng và mẫu hậu của mình rồi.
Trong lúc nhất thời tâm tình của nàng vô cùng xúc động, dù cho cuối cùng thất bại thì nàng cũng không tiếc nuối gì, cùng lắm thì cùng nhau chết.
Tô Lăng Hạo chính là người đàn ông trung niên có khuôn mặt rất uy nghiêm, tướng mạo rất là anh tuấn, dù cho đã có chút tuổi tác nhưng cũng có thể mê đảo ngàn vạn nữ tử, có thể sinh ra Tô Hàm Hương tuyệt sắc đến như vậy cũng không làm người khác kinh ngạc.
Giờ phút này hắn không kịp vuốt ve an ủi cùng với nữ nhi và thê tử của mình, toàn bộ tâm trí đều đặt vào việc đối kháng với 398 trận pháp thượng phẩm Thiên Vương.
Sau khi biết được đầu đuôi sự tình, hắn đã biết tuyệt đối không thể để cho Tịch Thiên Dạ thua, nếu như người trẻ tuổi cứu vớt Yên Nhạc bọn hắn kia ngã xuống thì Yên Nhạc hoàng bộ bọn hắn gần như cũng xong rồi.
"Giết!"
Rất nhanh, đã có cao thủ của liên minh bách tộc tiến vào hoàng cung, đầu tiên là một lão giả lông mi trắng tóc trắng toàn thân tỏa ra khí thế bén nhọn nắm một thanh chiến kiếm nhỏ máu chuẩn bị xông qua cửa chính của thánh điện, một đường kiếm thẳng hướng Tô Lăng Hạo.
Nhưng hắn chỉ vừa mới bước qua cửa chính của thánh điện một bước, một đoàn thái quang từ trên trời giáng xuống chạm vào người hắn.
Lão giả lông mi trắng tóc trắng kia có tu vi Thiên Vương Đại Giả lúc này đã biến thành một đoàn khói nhẹ, chưa kịp phát ra tiếng đã hoàn toàn biến mất trên thế gian.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
Cao thủ của liên minh bách tộc rất nhiều, lão giả y phục trắng tóc trắng sau khi chết, rất nhanh đã có nhiều người nhào tới hơn, giống như tre già măng mọc.
Bốn cửa chính của thánh điện trong khoảnh khắc đã thành chiến trường hỗn loạn.
Tịch Thiên Dạ phái Thải Lân công chúa, Hổ Tam Âm, Nguyên Long Huyền Linh Quy, Liệt Diễm Hùng Sư Vương toàn bộ đều tới nơi này.
Những Minh Hoàng luyện thi bị Tịch Thiên Dạ luyện hóa kia toàn bộ cũng đều được phái tới.
Nhưng dù là như vậy vẫn không đủ so với đoàn cao thủ vô cùng vô tận của liên minh bách tộc kia.
Thải Lân công chúa và Hổ Tam Âm mặc dù có thể dễ dàng trấn áp Thánh Thiên vương, nhưng cùng lúc va chạm với mười tên thậm chí mười mấy tên Thánh Thiên vương, cũng có vẻ địch không nỗi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều lâm vào trong khổ chiến.
"Hoàng đế bệ hạ xin ngài yên tâm, trước khi thần ngã xuống, nơi đó tuyệt đối sẽ không để cho người khác tới gần người."
Tô Càn Bính mang theo một đám cao thủ hoàng tộc đi ra, sau khi thi lễ với Tô Lăng Hạo liền dứt khoát bước ra cửa chính cửa thánh điện. Hắn giờ khắc này không còn dùng thân phận là trưởng bối hoàng tộc của mình mà dùng phân phận là hạ thần hành lễ.
Đang lúc sinh tử tồn vong, quốc gia đại sự trước mặt, hoàng đế mới là trung tâm và trụ cột tinh thần của tất cả mọi người.
"Một đám rác rưởi, nhiều người như thế mà lâu như vậy đánh không được một hoàng cung."
Trong lòng Vân Thượng Yến rất nổi nóng, liên minh bách tộc hội tụ hơn phân nửa thế lực lớn của Nhân tộc, cao thủ Thánh Thiên vương chân chính cũng không dưới 150 người, kết quả tiếm đánh thánh điện hoàng cung lại chậm chạp không thắng được.
Nếu như truyền đi, liên minh bách tộc bọn hắn e là cũng sẽ trở thành trò cười.
Khuôn mặt Vân Thượng Yến âm trầm, thân hình giống như phù quang lược ảnh, chuẩn bị thừa dịp hỗn loạn lặng lẽ xông đến bên cạnh Tô Lăng Hạo.
Nhưng mà hắn vừa mới tới gần mái vòm thánh điện thì một đoàn hắc quang chói mắt bắn nhanh tới đụng hắn bay ra sau bảy tám trượng.
Khí huyết trong cơ thể của Vân Thượng Yến sôi trào, trong lòng âm thầm kinh hãi, sức mạnh đoàn hắc quang kia, nếu không phải hắn kém.
Cũng là một tên cao thủ cấp độ bán bộ Chí Tôn vương sao?
"Tiểu chút chít, muốn trộm cắp sao?"
Một thanh âm đùa nghịch tàn bạo vang lên, sau một khắc một bóng mờ to lớn đã xuất hiện trước mặt Vân Thượng Yến, bóng mờ kia che khuất bầu trời dài hàng vạn trượng giống như là cự thú Côn Bằng thượng cổ.
Không phải Hổ Tam Âm thì là ai?
khứu giác Hổ Tam Âm nhạy cảm nhất, Vân Thượng Yến muốn lén lút tới gần Tô Lăng Hạo, căn bản không thể.
"Một con súc sinh cũng dám ngăn trước mặt bản tọa, quả là muốn chết."
Vân Thượng Yến thấy chỉ là một con hoang thú, rất nổi nóng.
Bất luận nói như thế nào hắn cũng là Thượng Sư hộ quốc của Trụ Sơn hoàng bộ, một con súc sinh lại dám đùa nghịch gọi hắn là Tiểu chút chít, hắn không tự ái sao?
Lúc này, Vân Thượng Yến liền ra tay, ý đồ trước tiên trấn sát Hổ Tam Âm, sau đó đi giết Tô Lăng Hạo.
Với nhãn lực của hắn đương nhiên có thể nhìn ra, Hổ Tam Âm chỉ là hoang thú Thánh Thiên vương cảnh, còn chưa tu thành bán bộ Chí Tôn vương, chỉ dựa vào cự lực và đánh bất ngờ thô bạo của hoang thú kia mới có thể đánh lui hắn.
Thật sự toàn lực giao thủ ứng phó, e là căn bản ngăn hắn không được.
Nhưng mà trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng thật sự sau khi giao thủ lại phát hiện căn bản chuyện không đơn giản như thế.
Loại hoang thú cự cầm kia mặc dù tu vi chỉ là cấp độ Thánh Thiên vương nhưng sức mạnh, thể chất, ý thức chiến đấu, pháp thuật thần thông...Bất luận phương diện nào đều không kém hơn hắn, thậm chí cường đại hơn.
Qua một phen giao thủ, hắn chẳng những không thủ thắng, ngược lại hoàn toàn bị ngăn chặn.
Trong lòng Vân Thượng Yến cực kỳ chấn động, hoang thú kia đến cùng là gì lại có thể đáng sợ đến mức như thế, chỉ dựa vào tu vi cấp độ Thánh Thiên vương mà đã có thể ngăn chặn được hắn.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đưa hơn mười người Thánh Thiên vương của liên minh bách tộc tới hợp lại xuất kích, hy vọng có thể sớm trấn áp hoang thú trước mắt xuống.
Nếu như không thể trấn áp hoang thú đáng sợ đột nhiên xuất hiện ra kia, muốn giết Tô Lăng Hạo căn bản cũng không có khả năng.
Trung tâm quảng trường, áo trắng của Tịch Thiên Dạ bồng bềnh giống như trích tiên trên trời.
Không có 398 trận pháp thượng phẩm Thiên Vương áp chế, áp lực của Tịch Thiên Dạ lập tức giảm hơn phân nửa.
Mười huyết quang hủy diệt mặc dù chưa dừng công kích, nhưng đối với Tịch Thiên Dạ đã không còn tạo ra uy hiếp gì nữa, không chỉ chống đỡ được toàn bộ, ngược lại thành thạo điêu luyện.
Tịch Thiên Dạ từ đầu nguồn vị trí huyết quang, lắc lư mấy cái đã bước ra vài trăm dặm, chỉ một chút đã xuất hiện tại vùng trời của quân đoàn trăm vạn Thánh Giả.
Trang 508# 2