Chương 1042: Nguyền Rủa
"Nhân vật truyền kì đã sáng tạo Thiên Nam viện như lời ngươi nói có phải gọi là Thiên Áo chí tôn?"
Khải Tát hộ pháp đang lắng nghe một bên đột nhiên xen vào.
"Ngươi cũng biết Thiên Áo chí tôn? Bất quá tại chỗ chúng ta, hắn được xưng là Thiên Áo đại đế."
Hà Bách Châu hơi ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Khải Tát hộ pháp, Thiên Áo đại đế chính là nhân vật của là ba bốn vạn năm trước. Theo lý thuyết thì hiện tại đã có rất ít người biết được tục danh của hắn.
"Thiên Dạ thần điện bí mật mưu đồ một kiện bảo vật tại Thiên Nam viện cho nên có điều tra."
Khải Tát hộ pháp vội vàng nói.
Thiên Dạ thần điện điều tra Thiên Nam viện, hắn làm người phụ trách công việc hộ pháp tất nhiên sẽ biết một chút tình hình bên trong.
"Thiên Dạ thần điện mưu đồ một kiện bảo vật của Thiên Nam viện! Chuyện từ lúc nào?"
Nghe vậy ánh mắt Hà Bách Châu lóe lên, nhìn chằm chằm vào Khải Tát hộ pháp hỏi.
"Đại khái khoảng một năm trước, bất quá ta cũng không biết cụ thể là mưu đồ bảo vật gì." Khải Tát hộ pháp không giống như đang nói dối.
Hắn chỉ phụ trách hoàn thành nhiệm vụ, đến mục đích chínhcủa Thiên Dạ điện chủ là gì hắn cũng không có tư cách biết được.
"Tịch công tử, nếu như ta đoán không sai thì bảo vật mà Thiên Dạ thần điện mưu đồ Thiên Nam viện, chính là hai kiện đồ vật."
Hà Bách Châu nhìn về phía Tịch Thiên Dạ, ánh mắt nghiêm túc nói.
"A! là bảo vật gì?"
Tịch Thiên Dạ nói.
"Kính Thiên thần bia cùng Vô Sắc Vô Hình Thụ."
Sắc mặt Hà Bách Châu trịnh trọng nói.
"Kính Thiên thần bia cùng Vô Sắc Vô Hình Thụ chính là bí mật lớn nhất Thiên Nam viện. Nhiệm kỳ trước chỉ có viện chủ cùng vài vị cao tầng Thiên Nam viện mới biết được. Trưởng lão bình thường cũng không biết được. Trước đây ta nói tới cơ duyên Thiên Nam viện chính là hai vật này."
Hà Bách Châu chậm rãi nói ra.
"Kính Thiên thần bia cùng Vô Sắc Vô Hình Thụ như lời ngươi nói có chỗ gì đặc biệt?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hắn từ Tô Lăng Hạo biết được tình báo cặn kẽ nhất liên quan tới Thiên Nam viện, nhưng bên trong lại không có tin tức Kính Thiên thần bia cùng Vô Sắc Vô Hình Thụ.
Cho nên hắn cũng không nghi ngờ lời nói của Hà Bách Châu.
Một tông môn cất giấu hai kiện bảo vật mấy vạn năm cũng không chịu gặp người, chắc chắn có nguyên nhân đặc biệt.
"Vô Sắc Vô Hình Thụ chính là thiên địa kỳ vật bên trong Chân Mộc linh thổ, nó mọc ra Vô Sắc Vô Hình Quả, ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm thành thục, trải qua vạn năm mới có thể thành hình."
"Ngươi có biết nhân tộc bên trong Chân Mộc linh thổ không thể thành chí tôn không phải là bởi vì thiên phú không đủ, mà là vì nhân tộc bị một cỗ lực lượng thần bí nguyền rủa, cỗ lực lượng kia tràn ngập toàn bộ Chân Mộc linh thổ. Chỉ cần bên trong Chân Mộc linh thổ thì tất cả Nhân tộc liền vô phương giải thoát."
Lời Hà Bách Châu nói nếu truyền ra ngoài chắc chắn có thể dẫn nổ cả Nhân tộc. Từ xưa đến nay, tất cả Nhân tộc không thể trở thành Chí Tôn vương đều là cho là mình không đủ thiên phú, chưa từng nghĩ tới có một cỗ lực lượng nguyền rủa trong cõi u minh ngăn cản bọn hắn.
Có lẽ những người khác sẽ không tin lời Hà Bách Châu nói nhưng Tịch Thiên Dạ lại tin, bởi vì hắn đã sớm phát giác ra pháp tắc bên trong thế giới này không bình thường, những lực lượng không bình thường lực lượng kia có vẻ như chỉ nhắm tới nhân tộc.
Đương nhiên nhân tộc từ thế giới bên ngoài tới đây sẽ không bị làm sao.
Chỉ có nhân tộc sinh ra trong thế giới này hoặc là ở bên trong thế giới này quá lâu mới có thể bị quy tắc lực lượng không bình thường kia ảnh hưởng.
" Bởi vì lực lượng nguyền rủa mà Nhân tộc không thể trở thành chí tôn, nhưng trái cây Vô Sắc Vô Hình Thụ ngưng tụ thành lại có thể phá giải cái cỗ nguyền rủa lực lượng kia."
Hà Bách Châu tiếp tục nói.
"Vậy theo lời ngươi giải thích, nhân tộc có Vô Sắc Vô Hình Thụ có thể ngưng kết ra trái cây phá giải nguyền rủa, vậy thì trong vạn năm Nhân tộc hẳn là có thể xuất hiện Chí Tôn vương chứ. Nhưng từ xưa đến nay Nhân tộc không xuất hiện qua bất kỳ Chí Tôn vương nào. Dĩ nhiên ngoại trừ vị Thiên Áo chí tôn kia, hắn không phải sinh linh thế giới chúng ta mà là đến từ Nam Man đại lục như lời ngươi nói."
Khải Tát hộ pháp cau mày đưa ra nghi vấn. Kỳ thật hắn không quá tin tưởng cái lí luận gì mà nguyền rủa của Hà Bách Châu, theo hắn thấy nhân tộc chính là chủng tộc cấp thấp, bọn hắn trời sinh không có mệnh cách trở thành chí tôn.
Là sinh linh Xi Man tộc, Khải Tát hộ pháp rất xem thường nhân tộc. Thật ra cũng không trách hắn được, dù sao quan niệm này tại bên trong thế giới bọn hắn đã lưu truyền mấy chục vạn năm, không có khả năng nói thay đổi liền thay đổi.
"Thiên phú Nhân tộc không tốt, chính là chủng tộc cấp thấp nhất? Chê cười! Trăm vạn năm trước nhân tộc chúng ta chính là thiên địa chí tôn, chủ nhân chân chính Thái Hoang."
Hà Bách Châu cười lạnh nói.
Chân Mộc linh thổ chẳng qua là một không gian phá toái còn sót lại mà thôi, làm sao biết được bí mật được che giấu từ trăm vạn năm trước.
Hà Bách Châu nàng chính là tài nữ Mộ Thương đại lục, thông kim bác cổ, không chỉ biết được Thái Hoang tồn. Theo một số di tích lâu đời mà nàng khám phá ra được nhân tộc đã từng có thời đại rực rỡ thế nào.
Thời đại kia nhân tộc vi tôn, bách tộc thần phục.
Đáng tiếc vào thời thượng cổ đã bùng nổ thần chiến quy mô lớn, không biết tại sao nhân tộc thất bại thảm hại, chậm rãi suy yếu xuống.
Khải Tát hộ pháp tự nhiên không tin Hà Bách Châu, cho rằng nàng hồ ngôn loạn ngữ.
Hà Bách Châu cũng lười giải thích, một tên thổ dân trong tiểu không gian, giải thích cho hắn nghe về nhân tộc thịnh thế không thể nghi ngờ là đàn gảy tai trâu.
"Vô Sắc Vô Hình Quả có thể làm cho nhân tộc đột phá nguyền rủa trở thành Chí Tôn vương, vậy thì bên trong Thiên Nam viện hẳn là luôn có Chí Tôn vương tồn tại a?"
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không sai! Kỳ thật mỗi đời viện chủ Thiên Nam viện, cơ hồ đều là Chí Tôn vương. Bằng không thì Thiên Nam viện cũng không có khả năng thống ngự nhân tộc mấy vạn năm lâu như vậy."
Hà Bách Châu gật đầu khen. Tịch Thiên Dạ không hổ là thiếu niên chí tôn, quả nhiên rất thông minh, chỉ nói qua một chút mà hắn đã hiểu rõ ràng.
"Nếu Thiên Nam viện chủ đều là Chí Tôn vương, vì sao không đứng ra giữ gìn lợi ích nhân tộc mà để cho những tộc khác coi thường nhân tộc là một chủng tộc cấp thấp?"
Khải Tát hộ pháp vẫn không tin nói.
Trên đại lục này có Chí Tôn vương và không có Chí Tôn vương chính là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Chủng tộc có Chí Tôn vương địa vị đều không thấp, ít nhất cũng là chủng tộc Nhị lưu.
Chủng tộc không có Chí Tôn vương chẳng qua là chủng tộc cấp thấp, khắp nơi bị người bắt nạt.
Địa vị, lợi ích, tài nguyên... Đều có chênh lệch rất lớn.
Nếu như nhân tộc thật sự có Chí Tôn vương, thậm chí các triều đại đều có Chí Tôn vương thì sao bọn hắn không đứng ra giữ gìn lợi ích nhân tộc.
"Bởi vì vì nhân tộc tại thế giới của các ngươi khá đặc thù, hoặc là nói thủy chung luôn có một thế lực nhìn chằm chằm vào nhân tộc, không muốn để cho nhân tộc quật khởi. Nếu như nhân tộc xuất hiện Chí Tôn vương, cỗ thế lực kia nhất định sẽ xuất hiện gạt bỏ nhân tộc Chí Tôn vương."
" Mộ Thương đại lục chúng ta truy xét việc này mấy vạn năm phát hiện cỗ thế lực kia tương đối đáng sợ, thậm chí cỗ lực lượng thần bí nguyền rủa cũng có thể có quan hệ cùng cỗ thế lực kia."
Sắc mặt Hà Bách Châu nghiêm túc nói.
Tại Mộ Thương đại lục cũng là nhân tộc làm chủ, huyết mạch đồng nguyên. Bọn hắn thăm dò Chân Mộc linh thổ mấy vạn năm không có khả năng không chú ý tình huốngngười bên trong tộc. Mặc dù bọn hắn từ đầu đến cuối khôngtra ra được chân tướng sau lưng nhưng lại phát hiện thế lực ẩn trong bóng tối này quá đáng sợ, căn bản không phải bọn hắn thậm chí là cả Nhân tộc có thể dây vào.
Lực lượng nguyền rủa Nhân loại ẩn sau lưng thế lực thần bí...
Bỗng nhiên Khải Tát hộ pháp yên lặng xuống, tựa hồ nhớ tới cái gì mà khẽ cúi đầu, trong mắt tràn đầy hoảng hốt cùng kinh hãi, lại không nghĩ ra đã bị Tịch Thiên Dạ cùng Hà Bách Châu trông thấy.
Trang 522# 2