Chương 1049: Nhân Quả Điểu
"Khinh Yên tỷ tỷ, dựa vào tu vi của ngươi từ nhiều năm trước liền có thể đột phá thành đế giả, vì sao lại kéo dài đến tận hôm nay?"
Man Tiểu Hổ nghi ngờ hỏi. Hắn chính là một người không chịu ngồi yên, hơn nữa lại ưa thích hỏi lung tung này kia.
Năm đó khi hắn còn là một tiểu hài tử, Khinh Yên tỷ tỷ cũng đã là bán đế tiếng tăm lừng lẫy.
Kết quả là hiện tại hắn cũng đã trở thành Thiên Thánh sắp đột phá thành đế nhưng Khinh Yên tỷ tỷ lại vẫn chưa đột phá làm đế.
Long Đồng Vũ liếc mắt nói:
"Ngươi coi ai cũng không có chí khí giống như ngươi hay sao? Mục tiêu của Khinh Yên tỷ tỷ chính là Chí Thánh. Không giống như ngươi chỉ mới trở thành Thiên Thánh, đã không kịp chờ đợi mà nghĩ đến việc đột phá làm đế."
"Nhưng... Chí Thánh căn bản không thể tu thành, chúng ta không có thiên chất đó, trừ phi giống như Thiên Nhi tỷ tỷ vậy, bằng không thuần túy chính là lãng phí thời gian."
Man Tiểu Hổ không phục nói.
Sắc mặt Long Đồng Vũ chìm xuống, hung hăng liếc mắt như muốn róc xương lóc thịt Man Tiểu Hổ.
Man Tiểu Hổ thấy vậy, ý thức được bản thân đã nói chuyện không nên nói, lập tức liền xin lỗi nói:
"Khinh Yên tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta không có ý đó..."
"Không sao, thiên chất của ta vốn cũng không bằng Long Thiên Nhi, không có gì để che giấu."
Cố Khinh Yên cười nói.
Man Tiểu Hổ thấy Cố Khinh Yên không có tức giận thì to gan một chút, mới dám tiếp tục hỏi:
"Vậy ngươi vì cái gì..."
Kỳ thật hắn muốn nói là, tại sao phải một mực lãng phí thời gian theo đuổi cái mà bản thân căn bản không làm được, nhưng cuối cùng hắn không dám nói ra.
Đổi lại là hắn, sau khi tu thành Thiên Thánh, căn bản sẽ không nghĩ đến việc tu thành Chí Thánh.
Hơn nữa hắn là huyết mạch hoàng tộc của Man Ma thản tộc mà còn như vậy.
Khinh Yên tỷ tỷ là nhân loại, thiên chất hẳn là cũng sẽ không mạnh hơn hắn, kiên trì như vậy, ngày ngày không bỏ.
"Ngươi sao lại có nhiều vấn đề như vậy."
Long Đồng Vũ nắm chặt lỗ tai Man Tiểu Hổ, không muốn để cho hắn nói tiếp.
Cố Khinh Yên mỉm cười không để ý Man Tiểu Hổ, mỗi người đều có sự kiên trì của riêng mình.
Từ sau khi nhận được sự tán thành của sư tôn và được sư tôn truyền lại chân truyền, nàng đã âm thầm thề nhất định phải làm người ưu tú nhất.
Bởi vì nàng chính là truyền nhân của U Ma Nữ, một vị cự phách chân chính.
Nếu như nàng không đủ ưu tú, nói ra chỉ làm cho sư tôn mất mặt.
Kỳ thật, hơn hai mươi năm trước nàng đã tu thành Thiên Thánh, tùy lúc đều có thể đột phá làm đế.
Nhưng nàng mạnh mẽ áp chế tu vi, cái nàng chờ chính là một cơ hội, một thời cơ để thành Chí Thánh.
Chuyến đi đến Chân Mộc linh thổ lần này, chính là cơ duyên trở thành Chí Thánh lớn nhất của nàng.
Nàng tin chắc rằng, việc người khác có thể làm được thì nàng cũng có thể làm được.
Có lẽ nàng không có thiên phú yêu nghiệt như Thải Thận Nhi, Long Thiên Nhi, nhưng nàng từ đầu đến cuối luôn tin tưởng, tiên thiên không đủ, hậu thiên có thể bổ đủ.
"Tịch công tử, chúng ta chuẩn bị đi đâu?"
Hà Bách Châu nghi ngờ hỏi.
Cả đám bọn họ ngồi trên lưng một con phi cầm cỡ lớn có tu vi cấp độ Thánh Thiên vương, tốc độ phi hành rất nhanh.
Phi cầm này chính là Tịch Thiên Dạ thuận tay chộp lại từ trong một khu rừng rậm rạp cổ xưa, tạm thời làm toạ kỵ.
Sau khi ra khỏi Thiên Nam kỳ đảo, Tịch Thiên Dạ liền dẫn nàng một mạch chạy như điên, nàng cũng không hiểu rõ là Tịch Thiên Dạ đang muốn làm gì.
"Đi tới nơi mà chúng ta nên đi?"
Tịch Thiên Dạ nói.
"Đi tới nơi chúng ta nên tới?"
Hà Bách Châu sững sờ, đâu là nơi mà chúng ta nên tới?
"Lần này tới nhân loại liên bang quốc độ, bôn ba mấy vạn dặm hao tốn thời gian nửa tháng lại không thu hoạch được gì, ngươi cam tâm sao?"
Tịch Thiên Dạ hỏi.
"Dĩ nhiên là không cam tâm rồi."
Hà Bách Châu lắc đầu nói, lời ấy của Tịch công tử không phải là nói nhảm rồi sao!
"Cho nên, ta muốn tìm lại tất cả những gì mà chúng ta đã mất."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Tìm lại..."
Hà Bách Châu sững sờ nhìn Tịch Thiên Dạ, nửa ngày mới nói:
"Tịch công tử, ngươi thật sự có thể tìm được những người đã tiêu diệt Thiên Nam viện sao?"
"Có thể!"
Tịch Thiên Dạ chỉ trả lời một chữ, nhưng lại vô cùng khẳng định.
Hà Bách Châu hít một hơi thật sâu, bên trong đôi mắt dần dần xuất hiện từng tia nóng bỏng, mất đi bảo vật còn có thể lại tìm lại?
"không phải là ngươi muốn mang theo ta xông vào Huyết Minh cung đấy chứ?"
Hà Bách Châu cảnh giác nói.
Nàng nhớ lại hai chữ Huyết Minh đã nhìn thấy trước thi thể Thiên Nam viện chủ... Chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ lại phát điên, muốn dẫn nàng xông vào Huyết Minh cung.
Nếu thật sự là như thế, vậy nàng dứt khoát không thể đi, đi chính là muốn chết.
"Dĩ nhiên không phải, những người cướp đi đồ vật kia không nhất định sẽ ngay lập tức trở về Huyết Minh cung, chúng ta chỉ cần chặn đường bọn hắn là đủ."
Tịch Thiên Dạ nói.
"Vậy sao ngươi tìm được bọn hắn?"
Hà Bách Châu hỏi, nếu như chỉ là chặn đường cao thủ chấp hành nhiệm vụ bên ngoài Huyết Minh cung, như vậy thì nàng dám làm.
Ở bên ngoài, can đảm cẩn trọng là điều trọng yếu nhất, làm cái gì cũng sợ đầu sợ đuôi chắc chắn không làm được việc lớn.
Nàng nán lại bên trong Chân Mộc linh thổ bên hơn mười năm, chờ sau khi nàng rời đi thì người của Huyết Minh cung muốn tìm nàng cũng không tìm thấy.
"Làm sao tìm được bọn hắn, không cần ngươi quan tâm."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Nói xong, tay của hắn lướt trong hư không, theo động tác của tay thì một luồng khí tức đặc thù cũng ngưng tụ ra, cuối cùng hóa thành một con chim nhỏ đẹp đẽ. Con chim nhỏ kia rất sống động nhìn về phía Tịch Thiên Dạ chi chi kêu hai tiếng.
Tịch Thiên Dạ lấy Thái Dương tinh hạch từ bên trong Không Phách thạch ra, đặt trước mặt cho chim nhỏ ngửi ngửi.
Sau một khắc, chim nhỏ liền duỗi ra móng vuốt chỉ về một hướng.
Tịch Thiên Dạ lúc này liền quay về hướng kia bay đi.
"Nhân Quả điểu! Tịch Thiên Dạ, ngươi điên rồi!"
Âm thanh kinh hãi của Hải U Hoàng từ trong Diêm Ma Ám Thiên Ấn truyền ra, đường đường là tiên nhân chi hồn, khi nhìn thấy Nhân Quả điểu, thanh âm lại run rẩy sợ hãi vạn phần.
Hắn không ngờ rằng, Tịch Thiên Dạ vì truy tung hung thủ mà điên cuồng như vậy, kêu gọi cả Nhân Quả điểu ra.
Nhân Quả điểu liên lụy đến Nhân Quả pháp tắc.
Mà Nhân Quả pháp tắc chính là đồ vật thần bí nhất không thể đụng vào của vũ trụ.
Đừng nói người bình thường, ngay cả tiên nhiên trên cửu thiên dám đụng vào nhân quả cũng có thể vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa Nhân Quả pháp tắc thuộc về pháp tắc mặt trái của vũ trụ, ít nhất cũng phải là tiên nhân mới có thể cảm ứng được một chút.
Nói cách khác, ít nhất tiên nhân mới có thể hiểu một chút nhân quả.
Giống như Tịch Thiên Dạ trực tiếp ngưng tụ ra Nhân Quả điểu, đó là chuyện tiên nhân cũng không dám làm.
Vọng động nhân quả, vạn kiếp khó hưu, thậm chí có thể khiến người vĩnh viễn rơi vào luân hồi.
Ngay cả tiên nhân cũng tránh như gặp hổ, không ai dám đụng chạm.
Hải U Hoàng co đầu lại, cuốn thành một đoàn, một chút khí tức cũng không dám để lộ ra khỏi Diêm Ma Ám Thiên Ấn.
Tịch Thiên Dạ vọng động nhân quả tuyệt đối chơi với lửa.
Hơn nữa bây giờ hắn cũng đã khẳng định, Tịch Thiên Dạ chắc chắn đã từng là tiên nhân, chính là sinh linh cùng một cấp bậc với hắn.
Bằng không hắn vô phương chạm đến Nhân Quả pháp tắc, vô phương ngưng tụ ra Nhân Quả điểu.
Tịch Thiên Dạ không để ý đến Hải U Hoàng đang ngạc nhiên run lẩy bẩy mà đuổi theo Nhân Quả điểu, như là đuổi theo sủng vật nhà mình.
"Hướng kia chính là lãnh địa của Tinh Linh tộc."
Hà Bách Châu bỗng nhiên nói ra.
Trang 526# 1