Chương 1051: Ân Oán
"Tiện tỳ sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng."
Vẻ mặt Dương Thiên Khuyết dữ tợn, vô cùng âm trầm chằm chằm nhìn về phía Ngọc Châu, trong lòng hắn âm thầm thề, nếu có cơ hội nhất định phải khiến nữ nhân này sống không bằng chết. Hắn muốn biến nàng thành đồ chơi của mình, thỏa thích lăng nhục ngay trước mặt Nhiếp Nhân Hùng.
Sắc mặt Ngọc Châu băng lãnh, không hề e ngại ánh mắt kinh khủng kia của Dương Thiên Khuyết dù chỉ là một chút.
Có hơn mười người bị trói ở trong đại điện, ngoại trừ thị nữ Ngọc Châu thân cận với Nhiếp Nhân Hùng ra thì Nhiếp Thiên đế vệ Bách Hành Vũ cũng có trong đó.
Mười mấy người bọn hắn dường như đều là người của Nhiếp Thiên đế cung.
"Cẩu nô tài, ngươi nói bọn họ đều là người của Tịch Thiên Dạ, dựa vào bọn hắn có thể dẫn Tịch Thiên Dạ ra ngoài?"
Trong đại điện, tên cầm đầu xấu xí của U Minh tộc âm trầm nói.
"Không sai, bọn hắn đều là người của Tịch Thiên Dạ, nếu như có bố cục xảo diệu hoàn toàn có thể đưa Tịch Thiên Dạ sa vào bẫy. Tướng quân, đánh giết Tịch Thiên Dạ chính là lập công lớn tuyệt thế."
Dương Thiên Khuyết không ngừng gật đầu nói, hận không thể đào trái tim của mình ra để vị U Minh tộc tướng quân kia xem để cho hắn tin rằng mình không hề nói láo.
"Nếu như ngươi dám lừa gạt bản tướng quân, hẳn là ngươi cũng biết được hậu quả sẽ ra sao?"
U Minh tộc tướng quân lạnh lùng nói.
"Nô tài không dám lừa gạt tướng quân, ta dám lấy tính mệnh để bảo đảm."
Dương Thiên Khuyết kiên quyết thề thốt.
"Tốt! Ngươi rất tốt! Nếu như việc này thành công sẽ không quên ban thưởng cho ngươi."
Tên tướng quân cầm đầu cười ha ha, không ngờ rằng lần này tiến đánh Băng Lăng thành lại có được thu hoạch lớn như thế.
Tịch Thiên Dạ!
Đây chính là họa trong lòng điện chủ đại nhân, nếu như hắn có thể trợ giúp điện chủ đại nhân giải quyết phiền phức này, ngày sau vinh hoa phú quý là chuyện dễ như trở bàn tay. Nghĩ đến đây, hắn lại càng không nhịn được mà ha ha cười lên như điên.
Dương Thiên Khuyết quỳ rạp dưới đất, cúi đầu, trong lòng tràn đầy cừu hận cùng oán niệm.
Dựa vào cái gì! Lão thiên bất công!
Vì sao Nhiếp Nhân Hùng có thể phong sinh thủy khởi, cơ duyên không ngừng, tạo hóa nghịch thiên.
Còn hắn lại chỉ có thể kéo dài hơi tàn, phải làm cẩu nô tài cho người khác mới giữ được cái mạng chó!
Hắn không cam tâm, trong lòng hắn chỉ có hận thù, hắn nhất định phải phá hỏng Nhiếp Nhân Hùng, để làm được điều đó hắn ta không ngần ngại dù phải trả bất cứ giá nào.
"Dương Thiên Khuyết, làm chó cho người khác, mùi vị như thế nào?"
Ngay lúc Dương Thiên Khuyết âm thầm cười lạnh trong lòng vì cho rằng Tịch Thiên Dạ sẽ trúng kế thì một đạo thanh âm nhàn nhạt bỗng nhiên truyền vào tai hắn.
Sau một khắc, hắn cứng đờ tại chỗ, thân thể không nhúc nhích không dám tin vào mắt mình.
Thanh âm kia, giọng nói kia... Rất quen thuộc, có đôi khi nằm mơ cũng sẽ vang lên trong đầu hắn.
Là hắn!
Làm sao có thể!
Hắn cảm giác mình đang nằm mơ, đúng! Đang nằm mơ! Nhất định lại là đang gặp ác mộng.
Người kia sao lại xuất hiện ở đây, căn bản là chuyện không thể nào.
Dương Thiên Khuyết cười khổ, hắn không ngờ bản thân lại e ngại Nhiếp Nhân Hùng tơi mức độ như thế, năm lần bảy lượt biến thành ác mộng đáng sợ.
Không chỉ Dương Thiên Khuyết.
Ngọc Châu cùng Bách Hành Vũ đoàn người cũng ngây ngẩn cả người.
Thái tử điện hạ!?
Không thể nào, chẳng lẽ chúng ta đang nằm mơ.
Tất cả mọi người đều không thể tin được, thái tử điện hạ của sẽ xuất hiện vào lúc này.
Dương Thiên Khuyết kinh ngạc, Ngọc Châu cùng Bách Hành Vũ cũng sững sờ không kém.
Nhưng tướng quân cầm đầu kia lại kịp phản ứng, giật mình một cái rồi đứng phắt dậy lớn tiếng gầm thét lên:
"Người nào! Giả thần giả quỷ, mau ra đây cho bản tướng quân."
Một đoàn quang ảnh từ trong hư vô đi ra, tướng mạo anh tuấn khí chất xuất trần, đó chính là Tịch Thiên Dạ.
Kỳ thật hắn cũng không ngờ rằng, sẽ gặp Dương Thiên Khuyết, Ngọc Châu cùng Bách Hành Vũ ở đây, hơn nữa lại vừa lúc bắt gặp việc này.
"To gan dám xông vào đại doanh của bản tướng quân, quả thực muốn chết! Người đâu bắt hắn cho ta, giết chết ngay tại chỗ."
Âm thanh băng lãnh của tướng quân xấu xí vang lên trên đại điện. Bởi vì quầng sáng mà hắn không thấy rõ dung mạo người kia, nhưng bất kể là ai mà dám to gan xông vào đại doanh của hắn đều là tội chết.
Theo lệnh của tướng quân, từ hai bên đại điện chui ra hàng loạt hộ vệ, toàn bộ đều là cao thủ với tu vi thấp nhất cũng là Thiên Vương cảnh.
Chỉ tiến đánh một đơn vị của Tinh Linh tộc mà đã có nhiều cao thủ như vậy, U Minh tộc mạnh mẽ, quả nhiên khiến người sợ hãi.
Nhưng những người này đứng trước mặt những thế lực bình thường có lẽ chính là một luồng sức mạnh hết sức đáng sợ.
Nhưng ở trước mặt Tịch Thiên Dạ thì ngay cả tư cách xuất thủ cũng không có.
Chỉ thấy Tịch Thiên Dạ hừ nhẹ một tiếng, một luồng sức mạnh vô hình khuếch tán.
Sau một khắc, hơn mười hộ vệ hai bên đại điện đều đã bạo liệt thành một đoàn sương máu, ngay cả hài cốt cũng không còn.
"Cái gì!"
Tướng quân xấu xí bị cảnh tượng kinh hoàng trước mắt dọa cho sợ, sắc mặt trong nháy mắt đã tái nhợt đi.
Động một cái đã giết chết hơn mười hộ vệ tinh nhuệ của hắn, thủ đoạn như thế quả thực nghe rợn cả người.
Ý niệm đầu tiên hiện ra trong lòng tướng quân xấu xí chính là xoay người bỏ chạy.
Nhưng như thế mà chạy đi, hắn lại có chút không cam tâm, đường đường là tướng quân, hắn không tự ái sao!
Thế là nghĩ lại, hắn quyết định dò xét người trẻ tuổi kia một chút, nếu như thực sự không địch lại thì chạy trốn cũng không muộn.
Tướng quân xấu xí suy nghĩ rất nhiều, nhưng sau một khắc hắn liền phát hiện, quả thực là mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Một luồng uy áp kinh người từ trên trời giáng xuống rơi trên người hắn, khiến cho hắn ngay cả muốn động đậy một chút cũng vô cùng khó khăn.
Trong lòng tướng quân xấu xí thầm kinh hãi, mình chính là cao thủ cấp độ Thánh Thiên vương lại có thể bị một luồng uy áp trấn áp lại, người trước mắt kia rốt cuộc có tu vi đáng sợ đến mức nào!
"Nhiếp... Nhiếp Nhân Hùng..."
Trong đại điện đậm đặc mùi máu tươi khiến Dương Thiên Khuyết bừng tỉnh sau hoảng loạn ngờ nghệch, hắn quan sát tứ phía bỗng nhiên phát hiện một vấn đề vô cùng nghiêm túc.
Có vẻ như... Không phải đang nằm mơ.
"Nhiếp... Nhiếp Nhân Hùng... Ngươi... Ngươi làm sao lại..."
Dương Thiên Khuyết như hít phải khí lạnh, toàn thân run rẩy lạnh lẽo thấu xương.
Là thật! Không phải đang nằm mơ!
"Dương Thiên Khuyết, ta đã cho ngươi cơ hội, kết quả ngươi lại tự tìm con đường chết."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Nếu như Dương Thiên Khuyết khiêm tốn một chút, trốn tránh hắn, có lẽ đời này còn có thể an ổn vượt qua.
Nhưng có vài người chính là như thế, căn bản không biết sống chết.
"Nhiếp Nhân Hùng... Không... Nhiếp thái tử, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi... Cầu xin ngươi tha cho ta một con đường sống. Cầu xin ngươi nể mặt thượng nguyên tông Tông chủ chính là ông ngoại ngươi mà cho ta một con đường sống."
Bịch!
Dương Thiên Khuyết quỳ xuống mặt đất, dường như quỳ dưới chân người khác đến quen rồi, cho nên bây giờ hắn quỳ thì Tịch Thiên Dạ cũng không thấy gì mới lạ.
"Thái Tử!"
"Thái tử điện hạ!"
Ngọc Châu xông lên trước, tràn đầy kinh hỉ nhìn Tịch Thiên Dạ, trong lúc nguy cấp lại thấy chủ tử của mình, dù cho ý chí nàng kiên định thì trong lúc nhất thời cũng không nhịn được mà lệ nóng doanh tròng.
Khải Tát hộ pháp từ sau lưng Tịch Thiên Dạ bước ra, hiểu chuyện liền cởi trói cho mấy người Ngọc Châu.
"Khải Tát hộ pháp đại nhân!"
Tướng quân xấu xí đang bị trấn áp vô phương động đậy trông thấy Khải Tát hộ pháp, thân thể cũng run lên bần bật.
Là thành viên của Thiên Dạ thần điện, hắn đương nhiên quen biết thần điện 72 hộ pháp.
Nghe đồn Khải Tát hộ pháp đã phản bội thần điện trở thành chó săn của nhân tộc...
Nghĩ đến đây, hắn mãnh liệt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ đã ý thức được gì đó, trong mắt hiện ra nổi sợ hãi cùng tuyệt vọng nồng đậm.
Trang 527# 1