Chương 110: Thánh Đạo Quả
"Ta tên là Cao Thần Vũ, vì ta mập nên mọi người thường gọi ta là Cao bàn tử, còn ngươi đây?" Cao bàn tử cười hì hì hỏi, bộ dáng hiền lành vô cùng.
Tịch Thiên Dạ liếc nhìn Cao bàn tử một chút, hắn lười nói chuyện.
"Huynh đệ, đừng tỏ vẻ cao lãnh như vậy a, vừa nãy ta nhìn thấy ngươi cùng Thiên Huân quận chúa đến đây, hai người các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?"
Cao bàn tử nhiệt tình hỏi, không có chút ngượng ngùng nào chủ động cùng Tịch Thiên Dạ nói chuyện, thật giống như hai người là bạn lâu năm vậy.
"Quan hệ bạn bè." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.
Cao bàn tử nghe vậy, nở nụ hèn mọn nói:
"Huynh đệ ngươi cũng đừng giấu diếm chứ, vừa rồi ta thấy ánh mắt quận chúa điện hạ nhìn ngươi lại không giống như đang nhìn một người bạn nha."
"Ồ." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.
"Huynh đệ ngươi thật là lợi hại a, quận chúa Thiên Huân chính là một đóa hoa mĩ lệ ở Đế đô này, không biết bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt ái mộ nàng, không ít tông môn gia tộc đã đến Quận vương phủ cầu hôn nha, cửa đều bị giẫm nát rồi. Nhưng mà, chưa từng thấy quận chúa điện hạ tỏ ra thân thiện với người nào."
Cao bàn tử nhìn Tịch Thiên Dạ với vẻ mặt đầy sùng bái, liền hướng Tịch Thiên Dạ dựng ngón tay cái.
"Nhưng mà, quận chúa điện hạ đẹp như thiên tiên, luận gia thế cùng tướng mạo đều là tốt nhất, thế nhưng ta cũng nhắc nhở huynh đệ ngươi một câu, đối thủ cạnh tranh với ngươi cũng không ít đâu, ví dụ như người mà ngươi vừa chạm gặp, hắn tên là Hồ Càn Dương, người này là một kẻ rất hung ác, không dể trêu chọc a, chỗ dựa sau lưng hắn chính Truy Phong tông, mà hắn hính là thiếu tông chủ Truy Phong tông."
"Ngươi biết Truy Phong tông chứ, tông môn này đã từng xuất hiện một vị đại thánh giả, không một ai ở toàn bộ Lan Lăng quốc này dám trêu chọc. Mặc dù bây giờ Truy Phong tông chỉ còn là chuẩn thánh giai tông môn, nghe nói tiền nhiệm lão tông chủ Truy Phong tông đã tu thành chuẩn thánh, có thể nói là nhân vật đáng sợ nhất ở Đế đô, thánh giả không ra, không người có thể địch."
Cao bàn tử hơi híp đôi mắt chuột, một mặt nghiêm nghị nói.
"Chuẩn thánh rất mạnh sao?" Tịch Thiên Dạ khá có hứng thú nói.
Đương nhiên hắn biết, tu sĩ thánh giả có thể so với tu sĩ nguyên anh kỳ trong tu tiên giới, nhưng chuẩn thánh là thứ gì?
Cao bàn tử nhìn Tịch Thiên Dạ như kẻ ngốc, như đang nhìn người ngoài hành tinh nói:
"Huynh đệ, đừng nói ngươi không biết chuẩn thánh a! Chuẩn thánh đương nhiên rất mạnh mẽ, sức mạnh của chuẩn thánh là siêu việt tôn giả, chỉ đứng sau thánh giả mà thôi. Hơn nữa, chỉ có tông môn đã từng xuất hiện thánh giả, mới có có thể bồi dưỡng được chuẩn thánh. tông môn bình thường là không thể xuất hiện chuẩn thánh, ngươi biết thánh đạo quả chứ?"
Thánh đạo quả?
Tịch Thiên Dạ xoay động con ngươi, tìm tòi ký ức mà Thiên Dạ thánh tổ để lại, thời niên thiếu Tịch Thiên Dạ chỉ là một thiếu niên bình thường, khốn trong học viện Trường thương, đối thế giới Thái Hoang thì không hiểu rõ bao nhiêu.
Nhưng Thiên Dạ thánh tổ thì khác, hắn chính là thánh tổ ở thế giới Thái Hoang này, trí nhớ của hắn có tất cả tin tức liên quan đến thế giới Thái Hoang, rất nhiều bí mật mà những thánh giả khác không biết hắn cũng có thể tìm ra từ trong ký ức Thiên Dạ thánh tổ. Tuy nhiên hắn không có hấp thu tất cả ký ức của Thiên Dạ thánh tổ, chỉ lựa chọn bộ phận quan trọng, một ít ký ức liên quan đến sinh hoạt gì gì đó hắn cũng lười xem.
Thánh đạo quả hiển nhiên không phải vật quý giá gì, trong ấn tượng của hắn không có tin tức liên quan, nhưng mà cẩn thận lật xem ký ức Thiên Dạ thánh tổ, vẫn tìm được một chút tin tức về Thánh đạo quả.
Kỳ thực, Thánh đạo quả cũng giống như nguyên anh của người tu tiên, là ngưng tụ toàn bộ tu vi cùng cảm ngộ pháp tắc của thánh giả.
Đôi mắt Cao bàn tử loé lên, nói một cách vô cùng trịnh trọng: "Thánh đạo quả hi hữu vô cùng, thế gian hiếm thấy, chính là vô thượng bảo vật mà tuyệt đại thánh giả để lại sau khi chết. Thánh đạo quả ngưng tụ tu vi một đời của tuyệt đại thánh giả, nếu một tu sĩ đại tôn cảnh dung hợp thánh đạo quả liền có thể trở thành chuẩn thánh, từ đây bước vào lĩnh vực thần thánh, có tuổi thọ tám trăm năm, tiêu dao tự tại. Chỉ cần thánh giả không ra, bọn họ chính người mạnh nhất dưới gầm trời này."
"Vì vậy ta nói huynh đệ tuyệt đối không nên trêu chọc Truy Phong tông, sau này vẫn nên cẩn thận một chút, một tuyệt thế tông môn có chuẩn thánh tọa trấn, không thể xúc phạm đâu."
Cao bàn tử rất là cảm thán nói, ở trong mắt đám hào môn quyền quý thì bọn họ cũng chẳng khác gì giun dế.
"Chẳng qua bây giờ Truy Phong tông đã là đời sau không bằng đời trước, thời kỳ bọn họ mạnh mẽ nhất vẫn là năm, sáu trăm năm trước rồi, còn có lời đồn, vị chuẩn thánh của Truy Phong tông đã sắp hết tuổi thọ, không còn nhiều thời gian nữa, một khi hắn ra đi, sợ là Truy Phong tông sẽ không được yên ổn."
"Dù sao, một vị thánh giả chỉ có thể lưu lại một viên thánh đạo quả, mà một viên thánh đạo quả cũng chỉ có thể sử dụng một lần. sau khi lão tông chủ Truy Phong tông chết, Truy Phong tông đã không còn khả năng xuất hiện chuẩn thánh, chỉ có xuất hiện thánh giả mới có thể dẫn dắt tông phái một lần nữa huy hoàng."
Tịch Thiên Dạ nhẹ nhàng lắc đầu nụ cười, hắn không tán đồng lời nói của Cao bàn tử.
Đại đạo quả cũng giống như khi tu sĩ nguyên anh kỳ chết đi dẫn đến thần hồn tán loạn, để lại chỉ là nguyên anh vô hồn, một cái xác nguyên anh mà thôi.
Tại tu tiên giới cũng có phương thức tu luyện như vậy, ví dụ như một tu sĩ kim đan đỉnh cao, như đời này không có hy vọng bước vào nguyên anh, liền dung hợp xác nguyên anh của tổ tiên, mượn lực lượng trong đó bước nửa bước vào lĩnh vực nguyên anh.
Cái gọi là chuẩn thánh, ở tu tiên giới được xem là ngụy nguyên anh kỳ, loại tu sĩ này là bi ai nhất, bởi vì một khi lựa chọn con đường này, như vậy chẳng khác nào tự đoạn tuyệt tiền đồ của mình, một đời đều dừng lại ở thành tựu của thế hệ trước, đã không thể tiến thêm nửa bước.
Tịch Thiên Dạ kinh ngạc phát hiện, ở thế giới Thái Hoang, các tu sĩ lưu lại thánh đạo quả hay đế đạo quả là hiện tượng rất phổ biến, truyền lại xác nguyên anh cho thế hệ sau của mình giống như đã trở thành một loại truyền thừa đặc thù ở nơi này.
Nhưng ở trong tu tiên giới, mượn xác nguyên anh của tiền bối lại không ai tu luyện, từ trước đến nay luôn bị mọi người khinh thường, cho rằng đây là tà môn ma đạo, hơn nữa một người tu tiên lại không có ý chí kiên định, tự đoạn tuyệt tiên lộ của mình, nếu để sư môn trưởng bối biết được, tất nhiên sẽ đình nổi trận lôi đình.
Vì lẽ đó ngụy nguyên anh, ngụy hóa thần ở tu tiên giới rất hiếm thấy. Mà một khi các tiền bối tử vong, cũng sẽ trực tiếp tán đi nguyên anh cùng linh hồn, sẽ không lưu lại xác nguyên anh..
"cái gì mà chuẩn thánh, ta nghĩ nên gọi là ngụy thánh, không có gì ghê gớm." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Cao bàn tử nghe vậy khuôn mặt cứng đờ, không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ dám nói như vậy.
"thật mạnh miệng, lại dám nói chuẩn thánh là ngụy thánh, quả thực là điếc không sợ súng mà."
Một giọng nói có chút sắc bén đột nhiên vang lên, không biết từ lúc nào có một vị nữ tử đứng đằng sau Cao bà tử, nữ tử này hơn hai mươi tuổi, trên người mặc một bộ lễ phục màu xanh lam, ngoài hình lẫn dung mạo đều rất đẹp.
Nữ tử kia đi thẳng tới trước mặt Tịch Thiên Dạ, nhìn hắn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: "Người trẻ tuổi, ngươi tốt nhất đừng nói khoác mà không biết ngượng, tự mình tìm đường chết. Nhục mạ thánh chính là tội chết, nghiêm trọng hơn có thể tru di cửu tộc, ai cũng không cứu được ngươi."
Cao bàn tử nhìn thấy nữ tử mặc lễ phục màu lam, khuôn mặt hơi biến sắc, liên tục hướng Tịch Thiên Dạ nháy mắt.
Tịch Thiên Dạ lại làm như không thấy, thản nhiên nói: "Ngụy thánh lại dám xưng thánh, đó mới là hành vi nhục mạ thánh."
"Hoàn toàn là nói bậy, thật không biết sống chết, tại sao Hướng Thiên Huân lại coi trọng một kẻ ngu ngốc như ngươi vậy, quả thực là buồn cười, không sợ rước lấy đại họa cho mình sao." con ngươi nữ tử mặc lễ phục màu làm tràn đầy vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ như đang nhìn một người đã chết.
Nơi đây xảy ra tranh chấp, đã khiến không ít người đưa ánh mắt nhìn sang, xảy ra tranh chấp ở những cuộc tụ hội lớn như vậy là chuyện rất hiếm. Tuy nhiên sau khi khi mấy người bọn họ nhận ra thân phận của cô gái mặc lễ phục màu lam kia, sắc mặc cũng hơi đổi, ánh mắt nhìn phía Tịch Thiên Dạ đều có chút thương hại.
Trang 56# 2