Chương 1120: Rút Tử Khí
"Người thần bí ban đầu xuất hiện ở Cự Quy thánh thành kia hẳn là ngươi?."
Cố Khinh Yên nhìn chăm chú Tịch Thiên Dạ.
Người thần bí lúc trước thi triển Thanh Liên kiếm quyết ở Cự Quy thánh thành, bị Thiên Bảo cung hoài nghi có liên quan đến cung chủ Tịch Thiên Dạ của bọn hắn.
Hiện tại xem ra, người thần bí kia rất có thể đó chính là Tịch Thiên Dạ.
"Không sai!" Tịch Thiên Dạ không phủ nhận.
Cố Khinh Yên nghe vậy ánh mắt liền trở nên ảm đạm: "Hơn một trăm năm, ngươi vì sao không trở lại, không tín nhiệm bọn ta sao?"
Nàng tất nhiên có thể hiểu rõ, Tịch Thiên Dạ hóa thân thành nhi tử Nhiếp Nhân Hùng Nhiếp Thiên đế chủ của Tử Tiêu vương triều, nhất định do có nỗi khổ tâm khó nói trong lòng.
Thế nhưng... dù có nỗi khổ tâm cũng không nên không trở về Thiên Bảo cung, trừ phi hắn không tín nhiệm Thiên Bảo cung, không tín nhiệm bọn họ.
"Ta chẳng qua là không muốn phiền toái mà thôi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Cố Khinh Yên yên lặng, với tài trí thông minh của nàng thì tất nhiên đã hiểu ý tứ trà trộn vào Tử Tiêu vương triều của Tịch Thiên Dạ.
Cuối cùng vẫn là vì Thiên Bảo cung không đủ mạnh, không thể giúp hắn ngăn cản phiền toái.
Dù sao hắn cũng không phải là người bình thường mà là nhân vật truyền thuyết có thể cải biến vận mệnh của Nam Man đại lục.
Nếu để mọi người biết được hắn không chết mà vẫn còn sống sót sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, rất có thể sẽ mang đến tai hoạ cho Thiên Bảo cung.
"Vậy bây giờ có thể trở về sao?"
Cố Khinh Yên nói khẽ.
"Chờ ta tái tạo chân thân sẽ không có vấn đề nữa." Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.
"Chờ một chút! Các ngươi có ý gì!"
Hà Bách Châu nghe hai người nói chuyện, cảm giác đầu có chút bối rối, nửa ngày cũng phản ứng không kịp.
Phó cung chủ Cố Khinh Yên Thiên Bảo cung... Tan biến đã hơn một trăm năm... giờ trở về... Tịch Thiên Dạ...
Liên hệ tất cả thông tin lại với nhau, Hà Bách Châu bỗng nhiên cảm giác đầu mình như muốn nổ tung. Nàng biết Tịch Thiên Dạ không tầm thường, thậm chí còn nghĩ rằng hắn là người trùng sinh đến từ Thái Hoang thế giới.
Nhưng nàng không nghĩ tới, Tịch Thiên Dạ lại là hắn!
"Ngươi thật chính là cung chủ Thiên Bảo cung Tịch Thiên Dạ sao?"
"Khó trách ngươi dùng tên là Tịch Thiên Dạ, ta sớm nên nghĩ đến, sớm nên nghĩ đến... Ngươi căn bản cũng không phải là Nhiếp Nhân Hùng, tên phế vật Nhiếp Nhân Hùng đã sớm chết."
Hà Bách Châu nhìn về phía Tịch Thiên Dạ bằng ánh mắt tràn đầy phức tạp, nàng không nghĩ tới người mà nàng muốn tìm kiếm lại đang ở trước mắt nàng, hơn nữa lại cùng nàng ở chung thời gian dài như vậy.
"Ngươi muốn nói cái gì?" Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Không có... Không có gì!"
Hà Bách Châu há miệng, muốn nói nhưng lại thôi, bởi vì lúc này nàng cũng không biết nên nói cái gì, ánh mắt tràn đầy vẻ phức tạp.
Nàng họ Hà, tộc nhân của một trong ngũ đại thị tộc Hà thị ở Mộ Thương đại lục, cũng là người của một trong ngũ đại Đế tộc ở Nam Man đại lục đời trước.
Nàng có một người cô cô tên là Hà Uyển Xu, mặc dù sinh ở nhà Đế Vương nhưng số mệnh rất khổ. Trước khi nàng đến Nam Man đại lục, cô cô đã cầu nàng hỗ trợ nhất định phải tìm được người kia để xem hắn thế nào, nếu như có thể thì tận lực giúp hắn.
Chẳng qua là khi nàng đi vào Nam Man đại lục mới biết người kia đã chết.
Thế mà bây giờ hắn trở thành người cải biến toàn bộ vận mệnh của Nam Man đại lục!
Nàng thật không biết ăn nói với cô cô,
Cuối cùng là ăn ngay nói thật hay là lừa dối nàng.
Chẳng qua là nàng làm sao cũng không nghĩ tới, một người nàng cho rằng đã chết, người khiến nàng vô cùng khó xử thế mà sống sờ sờ trước mặt nàng. Một tay cải mệnh, mượn xác hoàn hồn, nhi tử nhà cô cô đã đáng sợ đến thế sao!
Tâm tình Hà Bách Châu hết sức phức tạp, cũng không biết nên nói lời trong lòng ra hay không.
Dù sao, bên trong Hà thị tộc đã coi Tịch Thiên Dạ là con hoang, là một tên hạ tiện vũ nhục huyết mạch thị tộc nếu không phải cô cô lấy cái chết bức bách, đoán chừng năm đó đã bị tộc trưởng gạt bỏ.
Biểu tình Hà Bách Châu biến hóa tất nhiên không thoát khỏi con mắt của Tịch Thiên Dạ, hắn suy ngẫm nhìn về phía Hà Bách Châu, nhưng cũng không nói gì, mà đi đến ao nước trong mật thất.
Hắn đứng trước ao, lấy một ít nước ao đưa lên ngửi.
"Không sai, đây chính là thần huyết."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, Hà Bách Châu nói tới Thánh Tuyền thoát thai, chính là ao nước trước mắt.
Chỉ bất quá chất lượng trong ao đã không còn như trước, là hàng khiếm khuyết. Đoán chừng sau vạn năm chảy ra thì thần huyết bên trong sẽ phải khô cạn.
"Cố cung chủ, chúng ta hao hết thiên tân vạn khổ mới xông vào nơi này, ngươi làm thế nào đi vào nơi này."
Hà Bách Châu dằn suy nghĩ của mình xuống đáy lòng, cố ý phân tán sự chú ý của mình.
"Ta quang minh chính đại đến, không len lén chui vào nơi này giống các ngươi."
Cố Khinh Yên liếc mắt, chẳng thèm ngó tới Hà Bách Châu, bằng chút thực lực kia của nàng, đoán chừng chính là Tịch Thiên Dạ mang vào nàng mới có thể đi vào nơi này, dù vất vả một chút nhưng nhất định sẽ chẳng có quan hệ gì.
"Quang minh chính đại!"
Hà Bách Châu nghe vậy sững sờ, có ý tứ gì! Chẳng lẽ Cố Khinh Yên có được sự đồng ý của Tinh Linh tộc.
Nhưng làm sao có thể!
Thánh Tuyền ở Tinh Linh tộc chỉ có nữ hoàng bệ hạ mới có thể tắm gội, những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Ta tự có biện pháp của ta."
Khóe môi Cố Khinh Yên nhếch lên, đôi mắt lóe lên từng tia ngạo nghễ.
Chẳng biết tại sao, Cố Khinh Yên nhìn về phía Hà Bách Châu tựa hồ thấy được không ít địch ý.
"Tỷ tỷ thật là lợi hại, không biết hứa hẹn cho Tinh Linh tộc chỗ tốt gì, không chừng là bán mình cho Tinh Linh tộc thì người ta cũng không nhất định đồng ý."
Hà Bách Châu tất nhiên có thể cảm nhận được địch ý trong mắt Cố Khinh Yên, không khách khí phản kích nói.
"Bán mình? Muội muội không khỏi cũng quá xem thường tỷ tỷ rồi, tỷ tỷ chẳng qua là thi triển một thủ đoạn nhỏ thì Tinh Linh tộc liền đáp ứng. Dĩ nhiên, muội muội nếu như muốn thông qua loại biện pháp này tiến vào Thánh Tuyền, sợ là không được."
Cố Khinh Yên cười rất đẹp, khí thế rất mạnh.
Tịch Thiên Dạ không để ý đến hai nữ nhân không hiểu chiến trường, trực tiếp bước vào bên trong thánh trì.
Mặc dù Thánh trì phẩm chất không tốt, nhưng cuối cùng cũng là thần huyết nên vô cùng trân quý.
Mà thần huyết của thụ thần ẩn chứa sinh mệnh lực rất mạnh, năng lượng sinh mệnh lực ở đây hoàn toàn có thể rửa đi thử khí trong cơ thể Tịch Thiên Dạ.
Ít nhất có thể làm cho Nhiếp Nhân Hùng đã chết lần nữa phục sinh!
Một khi thân thể phục sinh, không có tử khí cùng tử vong pháp tắc can thiệp, Tịch Thiên Dạ liền có thể đột phá thành Chí Thánh.
Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi trong thánh trì, mặc kệ hai nữ nhân kia đang nhìn.
Cố Khinh Yên liếc mắt nhìn Tịch Thiên Dạ, không thèm cãi nhau với Hà Bách Châu nữa, uyển chuyển bước vào Thánh trì, cùng Tịch Thiên Dạ ngâm Thánh Tuyền.
Quần áo của nàng vốn cợt nhả, bị nước suối thẩm thấu, trong lúc nhất thời nhìn rất lung linh.
Cẩu nam nữ!
Hà Bách Châu thấy vậy, trong lòng thầm mắng liên tục.
Trang 561# 2