Chương 1170: Loạn Thế
Thiên Bảo cung nằm ở Nam Vực cách Thiên Cơ thánh thành một đoạn rất xa, sau khi Nguyên Long Huyền Linh Quy trở thành sinh linh Đế Cảnh tốc độ tương đối nhanh, nhưng cũng cần bảy tám ngày mới có thể đến.
Vốn Thiên Cơ thánh thành ở trung tâm đại lục, có rất nhiều đường tuyến hư không, có thể xuyên qua hư không nhanh chóng, nhưng sau khi Thiên Cơ thánh thành bị diệt, những đường tuyến hư không kia cũng bị một sức mạnh cuồng bạo khiến cho hoàn toàn hủy diệt.
Dọc đường có rất nhiều thành thị, những nơi này nếu không phải bị hủy diệt thì là rách nát không chịu nổi, bốn phía đều là dân lưu lạc, khắp nơi đều là nạn đói, ôn dịch, có thể nói dân chúng lầm than.
Đi qua nghe ngóng, Tịch Thiên Dạ mới biết được Nam Man đại lục đang tiến vào thời đại chiến tranh toàn diện.
Chiến tranh nổ ra dẫn đến Thiên Cơ thánh thành bị hủy diệt.
Không ngoài sự dự đoán, Thiên Cơ thánh thành hoàn toàn bị diệt chính xác là do hành động của Mộ Thương đại lục.
Năm đó Thiên Cơ thánh thành phản bội Mộ Thương đại lục, lấy phần phân lợi nhuận của mọi người đi tới Chân Mộc linh thổ chia cho ba toà Thánh Thành khác của Nam Man đại lục, bởi vậy mới chôn xuống mầm tai hoạ.
"Mộ Thương đại lục!"
Thải Lân công chúa siết chặt nắm đấm, hai mắt xích hồng, trong mắt tràn đầy cừu hận.
Hải tộc là một trong ngũ đại thế lực của Thiên Cơ thánh thành, đương nhiên rõ ràng mặt ngoài của Thiên Cơ thánh thành là một tòa Thánh Thành độc lập, nhưng sau lưng luôn bị Mộ Thương đại lục thống trị.
Thiên Bảo thánh thành, Phù U thánh thành và Yêu Hoàng thánh thành xuất hiện trăm năm trước khiến Thiên Cơ thánh thành nhìn thấy hi vọng hoàn toàn thoát ly sự thống trị của khỏi Mộ Thương đại lục.
Chẳng qua là nàng làm sao cũng không ngờ rằng, mưu tính lâu như vậy, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục hủy diệt.
Thiên Bảo thánh thành đâu?
Phù U thánh thành và Yêu Hoàng thánh thành đâu?
Lúc trước bọn hắn luôn mồm hứa hẹn sẽ dốc toàn lực bảo đảm cho Thiên Cơ thánh thành và chống chọi với Mộ Thương đại lục.
"Nén bi thương đi, có lẽ tình huống chưa hẳn bết bát như ngươi tưởng tượng." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Ánh mắt của Thải Lân công chúa phức tạp mà nhìn Tịch Thiên Dạ, vị trước mặt này không phải chính là cung chủ của Thiên Bảo cung, có thể xưng chủ nhân của nửa Thiên Bảo thánh thành sao. Bây giờ Thiên Cơ thánh thành bị diệt, lúc trước làm ra cam kết với Thiên Bảo thánh thành dù là như thế nào cũng sẽ có một chút trách nhiệm chứ?
Kỳ thật trong lòng Thải Lân công chúa cũng rõ ràng, Thiên Cơ thánh thành phản bội Mộ Thương đại lục, cũng không có quan hệ quá lớn với ba tòa Thánh Thành khác, chủ yếu là Thiên Cơ thánh thành không cam lòng bị khống chế, không muốn bị Mộ Thương đại lục hạn chế phát triển, dã tâm và dục vọng mới là nguyên nhân thực sự khiến cho Thiên Cơ thánh thành đi đến một bước này.
Tịch Thiên Dạ không đi đường thuỷ, mà là trực tiếp bay trên không trung, trên đường đi bọn hắn nhận được rất nhiều tin tức và tình báo.
Bây giờ Nam Man đại lục đã hoàn toàn loạn, hết thảy thánh quốc và tông môn đều lâm vào trong chiến tranh.
Chiến tranh chủ yếu chia làm hai phe phái, phe Mộ Thương đại lục và phe Nam Man đại lục.
Năm đó Mộ Thương đại lục điều động hàng loạt cao thủ nhảy dù xuống Thiên Cơ thánh thành, tứ đại Thánh Thành của Nam Man đại lục mặc dù có đề phòng nhưng vẫn không địch lại Mộ Thương.
Mộ Thương đại lục quá cường đại.
Nhất là trong mắt sinh linh của Nam Man đại lục bây giờ, Mộ Thương gần như không thể chiến thắng.
Tam đại Thánh Thành của Nam Man đại lục mặc dù đã liên hợp nhưng vẫn ở thế yếu, liên tục bại lui, nếu như không phải chiếm cứ lấy ưu thế về địa lý, đa số cương vực của Nam Man đại lục sợ là đều đã bị Mộ Thương chiếm lĩnh.
Phúc Hải thánh quốc đã từng bá chủ Nam Vực, mặc dù sau đó địa vị bị Thiên Bảo thánh thành thay thế, nhưng bởi vì đầu nhập vào Mộ Thương thánh thành sớm nhất, cho nên nhận được sự nâng đỡ tương đối lớn.
Sau khi hai bên bùng nổ chiến tranh, Phúc Hải thánh quốc lập tức thành người tiên phong xâm lấn đại lục, một đường thôn tính rất nhiều thánh quốc, thế lực kịch liệt bành trướng.
Thiên Bảo thánh thành làm bá chủ Nam Vực, địa vị cũng chịu uy hiếp nghiêm trọng.
Đương nhiên, với bản thân Phúc Hải thánh quốc, sợ là không đủ bóp chết một đầu ngón tay của Thiên Bảo thánh thành. Nhưng sau khu có Mộ Thương đại lục duy trì, tình huống liền hoàn toàn khác. Bây giờ trong Phúc Hải thánh quốc cao thủ nhiều như mây, đế giả như mưa, ngăn chặn được Thiên Bảo thánh thành.
"Bệ hạ, cuộc chiến đấu của Bắc Nham sơn, Thiên Bảo thánh thành lại vứt bỏ một thành, thật đáng mừng, thật đáng mừng!"
Một lão nô tài xông vào thư phòng của Phúc Hải hoàng đế, xúc động mà cung kính nói.
"Trẫm biết."
Phúc Hải hoàng đế khẽ gật đầu, ngồi trên long ỷ bất động như núi.
Đám đại thần trong thư phòng cả đám đều rất vui mừng.
Bắc Nham sơn đây chính là trọng địa Binh Gia, cũng là một trong chiến trường hạch tâm của Phúc Hải thánh quốc và Thiên Bảo thánh thành.
Bây giờ Bắc Nham sơn đại thắng, có nghĩa là Phúc Hải thánh quốc đã xé mở một vết rách trên thân Thiên Bảo thánh thành, đại quân của bọn hắn có khả năng tiến quân thần tốc, xông vào thủ phủ của Thiên Bảo thánh vực.
"Bệ hạ, nếu như có thể chiến thắng tại Hàn Nhai cổ địa trước, Phúc Hải thánh quốc chúng ta có thể toàn diện chiếm lĩnh Thiên Bảo thánh vực, tất nhiên là công lao thiên đại."
"Không tệ không tệ, lúc đó Phúc Hải thánh quốc chúng ta cư công chí vĩ, chắc chắn nhất phi trùng thiên."
"Tất cả đều là công lao của bệ hạ, dưới sự dẫn đầu anh minh thần võ của bệ hạ, chúng ta mới có rực rỡ như hôm nay."
Trong các đại thần, có kích động, có mừng như điên, vuốt mông ngựa bên tai không dứt.
Không ai cho rằng, bọn hắn trợ giúp Mộ Thương đại lục, phản bội Nam Man đại lục, có cái gì không đúng, có gì hổ thẹn.
Năm đó Thiên Cơ thánh thành rực rỡ như vậy, cơ hồ chiếm hết quyền lực của thiên hạ, đoạt được nhiều chiến công trên thiên hạ, không phải là chó săn của Mộ Thương đại lục sao?
Nếu Thiên Cơ thánh thành có thể làm chó săn, Phúc Hải thánh quốc bọn hắn vì cái gì không thể?
Nhìn chung lịch sử, Nam Man đại lục luôn bị Mộ Thương đại lục thống trị, bọn hắn không phải phản bội, mà là theo Long hộ chủ!
Đám đại thần của Phúc Hải thánh quốc, ở sâu trong nội tâm có chút tự ti, dù sao năm đó Thiên Cơ thánh thành tập hợp quyền lực của thiên hạ, thống ngự tứ hải, Phúc Hải thánh quốc lớn như vậy trước mặt Thiên Cơ thánh thành chẳng qua cũng là một nơi chật hẹp nhỏ bé, đám hạ thần của Phúc Hải thánh quốc như bọn hắn thì càng khỏi phải nói, hoàn toàn chính là một trời một vực.
Bây giờ có cơ hội để bọn hắn trở thành thế lực cỡ Thiên Cơ thánh thành, có cơ hội để bọn hắn trở thành huân quý của thế lực sánh vai với Thiên Cơ thánh thành, trong mắt bọn họ chính là đỉnh phong của nhân sinh, chính là độ cao mà cả đời cũng khó mà với tới.
Còn tôn nghiêm chủng tộc của Nam Man đại lục, trong mắt bọn hắn không đáng một đồng.
"Phúc Hải thánh quốc chúng ta có thể áp chế Thiên Bảo thánh thành, chính là sức mạnh của Mộ Thương đại lục, không phải một mình sức mạnh của Phúc Hải thánh quốc chúng ta, có gì mà cao hứng?"
Phúc Hải hoàng đế thản nhiên nói.
Là hoàng đế, hắn rõ hơn các thần tử khác, dù cho công lao của Phúc Hải thánh quốc có lớn, nếu như tự thân không đủ mạnh, không sớm thì muộn sẽ bị đào thải.
Cho nên mỗi lần thu hoạch được công lao, trước tiên hắn đều sẽ đổi thành đủ loại công pháp, tài nguyên mà Nam Man đại lục không có, dốc khả năng đề cao thực lực cho Phúc Hải thánh quốc.
Vốn Phúc Hải thánh quốc chỉ có hai tên đế giả, nhưng thời gian ngắn ngủi mấy năm, hắn chỉ dựa vào tài nguyên lấy được từ Mộ Thương đại lục gia tăng lên năm tên đế giả.
"Truyền lệnh xuống, tiếp tục tiến lên phía trước, áp sát phạm vi Thiên Bảo thánh vực."
"Dĩ nhiên, cẩn thận là hơn, thận trọng từng bước, ngàn vạn cũng chớ khinh thường." Phúc Hải hoàng đế nói.
Một tên lão thần nghe vậy cười nói: "Bệ hạ nói đúng, mọi thứ nên cẩn thận là hơn. Bất quá lão thần cho rằng cũng không thể cẩn thận quá mức, dù sao đôi khi cẩn thận quá mức sẽ bỏ lỡ thời cơ. Cao thủ chân chính của Thiên Bảo thánh thành đều đã đi tới Hàn Nhai cổ địa, số lưu lại không đáng để lo, căn bản không phải là đối thủ của Phúc Hải thánh quốc chúng ta."
"Ngu xuẩn."
Phúc Hải quốc chủ quát lạnh: "Thiên Bảo thánh thành đời trước chính là Thiên Lan di tích, có truyền thừa của thần tông còn sót lại, nội tình thâm bất khả trắc, ngươi thật sự cho rằng cao thủ của Thiên Bảo thánh thành đều đã đi đến Hàn Nhai cổ địa, có thể tuỳ ý nhào nặn Thiên Bảo thánh thành sao?"
Trang 586# 2