Chương 1181: Giá Lâm
Chương 1181: Giá Lâm
Hắn cũng là hậu duệ thần thú, thiên tư không kém đầu Phệ Linh ma viên kia chút nào, thậm chí hắn còn có chút xem thường đầu Ma Viên kia, cho rằng nó quá ngu, đầu óc không linh hoạt.
Chỉ cần cho hắn thời gian, chắc chắn hắn có thể xưng tôn làm tổ, thậm chí có một tia hi vọng thành thần.
Nhưng nếu năm vị Đại Đế của Mộ Thương đại lục kia công phá Hàn Nhai cổ địa thành công, hắn đừng nói thành thần, giữ được mạng sống cũng khó khăn.
"Chút tu sĩ bên trên Nam Man đại lục, mặc dù cả đám tiềm lực đều bất phàm, nhưng trên thực lực vẫn còn cần thời gian để tiến bộ."
Tịch Thiên Dạ chấp tay sau lưng, nhìn rất lâu, khẽ lắc đầu.
Nếu như chút tu sĩ Nam Man đại lục này không có át chủ bài thi triển ra, trong vòng ba ngày, Hàn Nhai Cổ địa nhất định sẽ bị công phá.
Trước đó nhóm Đại Đế Mộ Thương đại lục không làm như thế là bởi vì cảm thấy Nam Man đại lục đã là cá trong chậu, muốn chiếm lấy khối đại lục này mà không phải trả bất cứ giá nào.
Nhưng Tịch Thiên Dạ xuất hiện đã phá vỡ sự cân bằng này, để Mộ Thương đại lục cuối cùng xuất hiện cảm giác cấp bách.
Tịch Thiên Dạ bước ra từng bước một, dường như trong hư không có thang trời, mấy bước đã xuất hiện trên chín tầng trời.
Năm cự thủ bên ngoài Thương khung, phiên vẫn phúc vũ.
Tịch Thiên Dạ duỗi một tay ra, năm ngón tay hóa lớn.
Trong chốc lát, năm ngón tay giống như năm cái trụ trời, độtn hiên đâm vào năm cự thủ kia.
Cự thủ Đại đế trước đó còn hung hãn, bị năm ngón tay kia vachạm, trong nháy mắt đã bị nổ tung, huyết nhục văng tung tóe.
Từng giọt Đế huyết, từ không trung hạ xuống giống như huyết sắc lưu tinh, khiến Hàn Nhai cổ địa thủng trăm ngàn lỗ.
Một giọt máu của Đại Đế có thể trực tiếp đâm thủng một tên thánh giả.
Bầu trời bên ngoài truyền đến năm tiếng kêu thảm thiết tiếng cùng kinh sợ.
Bên trong Hàn Nhai cổ địa, mọi người Nam Man đại lục cũng phát mộng, trợn mắt há hốc mồm nhìn lên thiếu niên áo trắng đứng phía
trên bầu trời kia.
"Thần tử điện hạ."
"Chủ nhân."
Mấy người Long Thiên Nhi cùng Thái Thận Nhi hưng phấn vô cùng.
Nhất là Thải Thận Nhi, một khắc này nhìn thấy Tịch Thiên Dạ, hận không thể trực tiếp chạy tới ôm lấy cánh tay TịchThiên Dạ.
"Các ngươi trước chữa thương, năm người kia phía ngoài để ta đi giải quyết."
Tịch Thiên Dạ quay đầu, mỉm cười.
Dứt lời hắn đã hóa thành một đạo lưu quang, vọt thẳng ra bầu trời, lao ra khỏi cấm thiên đại trận.
Lam Mị lưu lại cấm thiên đại trận không thể ngăn cản hắn chút nào.
Phệ Linh ma viên, Yêu Hoàng, Linh Xích Thiện...
Từng người nhìn thiếu niên áo trắng kia, cả đám đều sợ hãi không nói ra lời.
Một kích tiện tay đã có thể đánh lui toàn bộ năm tên Đại Đế, mạnh như thế sao?
Chẳng lẽ hắn đã thành tựu Đại Đế?
Nhưng coi như là đột phá Đại Đế, cũng không thể mạnh như thế chứ.
Năm tên Đại Đế Mộ Thương đại lục kia đều đã sống bảy, tám ngàn năm, là Đại Đế uy tín lâu năm, mỗi một tên đều có mánh khoé Thông
Thiên.
- Bằng không, bằng vào thiên phú cùng tư chất của bọn hắn cũng không có khả năng bị áp chế thảm như vậy.
"Cuối cùng hắn đã trở về."
Trong mắt Long Thiên Nhi có nước mắt, nàng đã biết chủ nhân chưa chết, một người phong hoa tuyệt đại như thế, làmsao có thể chết.
"Chủ nhân uy vũ."
Thải Thận Nhi quơ nắm đấm, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, thậm chí xúc động.
Chủ nhân không gì làm không được trong mắt của nàng kia, cuối cùng đã trở về.
Lão thôn trưởng vuốt vuốt chòm râu, nụ cười treo trên khuôn mặt, trong mắt tràn đầy vui mừng. Thần tử điện hạ không hổ là Thần tử điện hạ, tuyệt thế vô song, khó trách cách mấy chục vạn năm cũng có thể trở thành Thần tử Thiên Lan thần tông.
Bầu trời bên ngoài, trên Mộ Thương đại lục cách một phiến hư không.
Năm tên Đại Đế đồng thời bay ra ngoài, mang theo lựclượng khủng bố vô song, đụng nát vài tòa sơn nhạc nguy nga.
Hoàn cảnh tu luyện bên trên Mộ Thương đại lục tốt hơn nhiều so với Nam Man đại lục, tu luyện tại đây, độ khó tu thành để giả sẽ giảm mạnh.
Đó cũng là nguyên nhân mà trên Mộ Thương đại lục cónhiều đế giả như vậy.
Giờ phút này trong mắt năm vị Đại Đế mạnh nhất MỘThương đại lục đều là vẻ khiếp sợ cùng không thể tin.
Tình huống gì?
Bọn hắn còn không có thấy rõ chuyện gì xảy ra đã bị một cỖlực lượng cường đại đánh bay.
Cỗ lực lượng kia mạnh không thể tưởng tượng, hoàn toàn siêu việt cấp độ của bọn hắn.
Chẳng lẽ ma nữ năm mươi năm trước kia lại trở về rồi?
Không phải nàng đã đi Thái Hoang sao, làm sao lại trở về!
Nói ra rất dài, nhưng cũng mới chỉ qua nháy mắt.
Cơ hồ năm tên Đại Đế vừa đứng vững thân thể, một đạobạch ảnh từ trên trời giáng xuống, xuất hiện phía trên bìnhắn.
Mặc dù thân ảnh áo trắng kia không có phóng xuất ra khí tức kinh khủng, nhưng hắn đứng ở nơi đó, pháp tắc trong thiên địa cùng Thiên Địa Chi Lực dồn dập dũng mãnh lao tới hắn, tựa hồ hắn chính là trung tâm thế giới, là chúa tể thế giớinày.
"Ngươi là ai?"
Vẻ mặt Lôi Chấn đại để nghiêm túc nói.
Bằng vào tu vi Đại Đế, tất nhiên hắn có thể cảm giác được thiếu niên này hết sức đáng sợ.
Một kích đẩy lui năm người bọn họ vừa rồi, hẳn là của thiếu niên này.
"Ta tên Tịch Thiên Dạ." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Tịch Thiên Dạ!
Chính là Thiên Bảo thánh thành chi chủ kia sao.
Mấy vị Đại Đế không ngờ rằng nhanh như vậy bọn hắn đã gặp mặt rồi.
Mà vị Thiên Bảo thánh thành chi chủ này mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng của bọn hắn.
"Tịch cung chủ có thể giá lâm Mộ Thương đại lục chúng ta, thật sự là rồng đến nhà tôm. Lại nói, ngươi cùng Hà thị Đế tộc chúng ta còn Có một đoạn huyết mạch sâu xa đây."
Một lão giả râu tóc bạc trắng, trên quần áo thêu hoa sen, cười ha hả nói.
Phảng phất giờ phút này hắn không phải là một Đại Đế uy âm thiên hạ, mà chỉ là một lão nhân thuần phác.
"Hà thị Đế tộc, chính là thị tộc nhốt mẹ đẻ của ta sao?" TịchThiên Dạ thản nhiên nói.
Đối với Hà thị Đế tộc này, hắn cơ bản không bất kỳ hảo cảm gì.
Mặt lão giả mặc y phục thêu hoa hơi cứng lại, thiếu niên này nói chuyện thẳng thắn như vậy, lệ khí rất nặng a.
Xem ra sự tình Hà thị Đế tộc lúc trước cầm tù mẹ đẻ hắn đã đắc tội hắn không nhẹ.
Trang 592# 1