Chương 152: Phục Giang Lão Nhân
Hai tên chuẩn thánh cùng quyết định phải đánh chết kẻ không biết sống chết trước mắt này, rồi mới tiếp tục đánh giết tu sĩ của học viện Trường Thương.
Lấy một địch ba a, tình cảnh trước mắt khiến tất cả mọi người chấn động không thôi.
Lâm Trường Phong chỉ là một Đại tôn mà thôi, hắn không có luyện hóa thánh đạo quả, không tiếp nhận sức mạnh của các tiền bối thánh nhân, lại dám cùng một lúc đối phó ba tên chuẩn thánh, đó là khí phách cỡ nào a.
Vu Ứng Hải liếc nhìn Lâm Trường Phong một chút, trong mắt tràn đầy bi thương, một cảm giác không nói ra lời nghẹn ở trong lòng. Hắn biết rõ, Lâm sư thúc đã dự định là sẽ không trở về học viện Trường thương, trận chiến này chính là vĩnh biệt.
Aaaaaa!
Vu Ứng Hải ngửa mặt lên trời thét dài, hắn phát động công kích càng ngày càng hung ác cùng điên cuồng, trong lòng trần ngập thù hận, không thèm để ý an toàn của chính mình, liều mạng điên cuồng chiến đấu.
Nếu như có thể, hắn cũng muốn cùng một lúc đối phó hai tên, thậm chí ba tên chuẩn thánh.
Bởi vì chuẩn thánh đến từ thế giới hắc ám quá nhiều, học viện Trường thương hoàn toàn không có khả năng ứng phó tất cả, mà không ai chế chuẩn thánh, như vậy thì bọn họ chả khác nào lưỡi hái của tử thần, những nơi đi qua, tất cả đều sẽ diệt vong.
Kỳ thật từ giây phút chuẩn thánh tham gia chiến đấu thì cả thành Trường thương đã sôi trào, sự sợ hãi cùng cảm giác tuyệt vọng lan tỏa khắp thành.
Hơn mười vị chuẩn thánh!
Đây thật sự là một con số điên cuồng và khủng khiếp.
Toàn bộ Lan Lăng quốc cũng không có nhiều chuẩn thánh như thế, thật sự là tai ương ngập đầu mà.
Nếu là học viện Trường thương và Cửu Tiêu lâu bị diệt trừ, như vậy thì bất kỳ một vị chuẩn thánh nào cũng có thể quét ngang thành Trường Thương.
Học viện chỉ có năm vị đại tôn, nhưng không phải mỗi một vị đại tôn cũng có thể đối kháng chuẩn thánh, ngoại trừ Lâm Trường Phong và Vu Ứng Hải, học viện Trường thương chỉ còn một vị đại tôn đã lớn tuổi chỉ có thể dựa vào bảo vật thánh đạo miễn cưỡng đối kháng chuẩn thánh, còn hai vị đại tôn khác, cho dù có bảo vật thánh đạo cũng khó mà đối kháng chuẩn thánh.
Vì thế Lâm Trường Phong cùng lúc cùng giao chiến với ba tên chuẩn thánh cũng là hành động bất đắc dĩ mà thôi, nếu không toàn bộ thành Trường thương còn có mấy người có thể ngăn cản chuẩn thánh đây?
Trên Ma hải, Lâm Trường Phong cùng ba vị chuẩn thánh chiến đấu kịch liệt, thiên địa cũng rung động, ma hải cuồn cuộn cũng không ngừng lăn lộn.
Hắc Ám ma quân trên ma hải dồn dập lùi lại phía sau, không dám tới gần chiến trường đáng sợ kia.
Ba tên chuẩn thánh cùng đối phó một tu sĩ đại tôn, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Mặc dù Lâm Trường Phong rất mạnh mẽ, nhưng cũng khó mà chống đỡ được, trên người hắn đã tràn đầy vết thương, một chân không cẩn thận bị sức mạnh kinh khủng quét qua, ngay lập tức nổ tung thành sương máu, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo.
Mà ba tên chuẩn thánh đều sở hữu bảo vật thánh đạo có lực công kích mạnh kinh khủng.
Mọi người trong thành nhìn hướng không trung với vẻ đau thương, đáy lòng chua xót tột cùng, hai mắt đỏ đậm.
Cho dù chết, cũng nhất định phải chiến đấu đến cuối cùng.
"Một đám ngu xuẩn yếu ớt cố gắng chống đỡ mà thôi." Ma Tâm thánh nhân chắp tay sau lưng đứng trước Ma Hải thiên cung, ánh mắt hắn lãnh đãm vô tình nhìn về phía thành Trường thương lúc này đã như địa ngục.
Ở trong mắt thánh nhân, muôn dân thiên hạ trong đều là giun dế, bọn họ chính là thần ở trên trời, là quân chủ của nhân gian, chỉ có trở thành thánh nhân, mới có thể được họ để ý đến, mới được bọn họ thừa nhận là đồng loại.
Mà không thành thánh nhân, cho dù đại tôn hay chuẩn thánh, ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là giun dế, có chết nhiều hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng tâm tình của bọn họ.
Trên thánh sơn của học viện đột nhiên bắn lên tia thánh quang, tia sáng kia soi sáng khắp thiên địa, chỉ mới vừa xuất hiện đã làm rung chuyển thánh đạo pháp tắc, vô tận thánh uy bao phủ toàn bộ thành Trường Thương.
Một ông lão gầy gò, từ bên trong thánh quang chậm rãi đi ra, trong tay hắn nhấc theo một chiến phủ to như cái ván cửa, cán búa còn cao hơn người thường, một luồng khí tức hung hãn xơ xác từ trên lưỡi búa tỏa ra, sát ý như biển, xem ra đã từng tước đoạt không biết bao nhiêu mạng người.
"Khí tức thật là mạnh mẽ! Cách hơn trăm dặm ta vẫn có thể cảm nhận được sát ý ngập trời, giống như rơi vào hầm băng a. Là tuyệt đại thánh giả sao? chẳng lẽ học viện Trường Thương cũng có thánh nhân?"
Trong thành Trường thương vang lên từng âm thanh khiếp sợ, vô số đôi mắt nóng rực nhìn ông lão gầy gò kia, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi. Nếu là thánh nhân xuất thế, có lẽ thành Trường thương sẽ được cứu.
"Không phải thánh nhân, đó là chuẩn thánh Phục Giang lão nhân của học viện Trường thương." đại tôn của Thịnh gia có chút mất mát nói.
"Phục Giang lão nhân! Hắn quả nhiên còn sống. Nếu so về tuổi tác, có lẽ hắn đã hơn sáu trăm tuổi rồi" đại tôn của Nguyên thiên phái khẽ thở dài.
"Tuy rằng nói Chuẩn thánh có thể sống đến tám trăm tuổi, nhưng lại có mấy người có thể sống đến tám trăm năm đây."
Phục Giang lão nhân, hắn đã từng là niềm tự hào của học viện Trường thương, đã từng lọt vào đại lục tôn bảng, là cường giả tuyệt thế vang danh thiên hạ. Sau đó hắn đã mai danh ẩn tích, có người nói hắn đã luyện hóa thánh đạo quả của một vị tổ tiên thánh nhân lưu lại cho học viện, từ đó trở thành chuẩn thánh.
Nhưng mà sau khi Phục Giang lão nhân trở thành chuẩn thánh, thì rất ít xuất hiện, rất nhiều người trẻ tuổi cũng đã triệt để quên hắn.
Chỉ có mấy vị đại tôn của Nguyên thiên phái, Hỏa Cực tông còn ngờ ngợ nhớ tới vị anh hùng phong hoa tuyệt đại năm đó.
Nếu so về bối phận, e là ngoài trừ Hồ Tổ ra thì Phục Giang lão nhân chính là người có bối phận cao nhất, dù là kẻ từng đã danh chấn đại lục như Lâm Trường Phong cũng là đệ tử của hắn, mà Vu Ứng Hải đứng trước mặt Phục Giang lão nhân cũng chỉ là thế hệ thứ ba.
Phục Giang lão nhân vừa xuất hiện liền phất ống tay áo một cái, đột nhiên xuất hiện thánh quang ngập trời bao phủ toàn bộ thiên địa, từng tia sáng bảy màu nhanh chóng bao phủ năm tên chuẩn thánh đến từ thế giới hắc ám, mạnh mẽ kéo bọn họ vào chiến trường trên chín tầng trời.
Lấy một địch năm!
Tất cả chuẩn thánh thế giới hắc ám đều giật mình, không ngờ rằng chuẩn thánh của học viện Trường thương vừa xuất hiện liền phách lối như thế, trực tiếp cuốn đi năm người, quả thực chính là quá xem thường chuẩn thánh thế giới hắc ám bọn họ mà.
"Lão già, ngươi muốn chết."
"Phục Giang, đã nghe nói uy danh của ngươi a, ta cũng rất muốn biết phải chăng là người cũng như tên."
"Nói đùa mà thôi, cái gì mà Phục Giang lão nhân, nếu năm người chúng ta liên thủ đánh giết hắn dễ như ăn cháo mà thôi."
Năm tên chuẩn thánh thế giới hắc ám tức giận vô cùng, đây thực sự là trực tiếp nhục nhã bọn họ. Mọi người cũng là chuẩn thánh, ngươi phất tay một cái liền cuốn lấy năm người, thật xem thường người khác.
Nhưng mà tất cả mọi người cũng không nghĩ tới chính là, năm tên chuẩn thánh vây công Phục Giang lão nhân, tuy rằng nhìn như chiếm ưu thế lớn, thế nhưng trong thời gian ngắn vẫn chưa làm gì được hắn, khó phân thắng bại.
"Thật là một chuẩn thánh mạnh mẽ!"
"Phục Giang lão nhân thực sự là sâu không lường được, cho dù cùng là nửa bước thánh nhân, nhưng hắn đã bước vào đỉnh cao."
" Thật sự quá khó để mở rộng chênh lêch trong cấp bậc chuẩn thánh, dù sao có thể tu luyện đến bước này, có mấy ai là kẻ tầm thường, bất kẻ là thiên phú, ý chí, hay kinh nghiệm chiến đấu đều không kém nhau quá xa, chẳng ai mạnh hơn ai quá nhiều."
"Phục Giang Lão nhân thật không đơn giản."
Mấy vị chuẩn thánh thế giới hắc ám giật mình, chỉ đứng trong cùng cảnh giới, bọn họ mới càng thêm thêm rõ ràng bước vào chuẩn thánh rồi tiếp tục tu luyện là khó khắn cỡ nào. Có thể nói, từ giây phút mà họ trở thành chuẩn thánh, thì đời này cũng sẽ dừng bước tại đây, không còn khả năng tiến thêm một bước.
Vì thế nên tuy bọn cùng là cấp bậc chuẩn thánh, nhưng thực lực lại gần như nhau, không có khác biệt quá lớn.
Trang 77# 2