Chương 166: Luân Hồi Đại Thánh Ấn.
Nhóm nam học viên nhìn qua đại sư tỷ đang bị Trần Nguyên Thủy ức hiếp thì hai mắt chợt sung huyết, hận không thể lao tới giết chết hắn.
Đại sư tỷ là nữ thần trong lòng bọn họ, đối diện với nguy hiểm thì nữ thần đứng ngăn trước mặt bọn họ, che gió che mưa cho bọn hắn mà bọn hắn chỉ có thể núp ở phía sau mà nhìn.
"Nguyễn Quân Trác, ngươi cũng biết mạng của ngươi đáng giá cỡ nào đó, trước khi Ma Tâm Điện phát động Hắc Ám Loạn Động thì đã có người âm thầm ra giá cao để mua tính mạng của ngươi. Nếu như ngươi cứ một mực trốn trong khu trung ương của Thánh sơn thì đoán chừng muốn giết ngươi phải hủy Trường Thương Học Viện mới được. Không nghĩ ra ngươi lại xúc động như thế, lại tự mình chạy ra chịu chết."
Trần Nguyên Thủy cười ha ha, ánh mắt tràn đầy hưng phấn, nguyên bản việc giết Nguyễn Quân Trác không phải việc của hắn vì tu vi hắn còn quá thấp, căn bản không thể giết lên trung tâm của thánh sơn. Chỉ có chờ đến khi công phá được trung tâm thánh sơn của Trường Thương Học Viện mới phái cường giả ra để truy bắt nàng.
Nhưng mà Nguyễn Quân Trác lại vì tính mạng của trăm tên học viên ngoại viện mà lao ra từ trung tâm thánh sơn.
"Người âm thần thuê các ngươi hẳn là Bạch Cốt Giáo a?"Mắt phượng của Nguyễn Quân Trác băng lãnh, ánh mắt nhìn Trần Nguyên Thủy tràn đầy hàn ý.
"Thông minh! Hồng Phấn ma nữ của Bạch Cốt Giáo hận không thể giết chết ngươi ngay lập tức, mà ngươi không ở trong Đan Minh lại vạn dặm xa xôi chạy đến Trường Thương Học Viện, là một hành vi ngu xuẩn."
Trần Nguyên Thủy thản nhiên nói, nếu như Nguyễn Quân Trác một mực ở bên trong Đan Minh thì căn bản không có ai có thể giết nàng. Dù tồn tại cường đại tới đâu cũng vô pháp xâm nhập vào trong Đan Minh để giết thiên kiêu chi nữ của bọn hắn.
Đáng tiếc, Nguyễn Quân Trác quá ngu xuẩn, tự mình chạy đến để cho người khác cơ hội.
"Bằng vào ngươi thì không giết được ta."
Mặt Nguyễn Quân Trác không biến đổi, dù áo nàng đã nhuốm màu đỏ, sắc mặt hơi tái nhưng khí tức thì vẫn cường thịnh như cũ, một con hỏa phượng lộng lẫy vây quanh nàng, làm nàng như thiên nữ trên cửu thieen, cao quý vô cùng.
Mặc dù nàng chỉ có tu vi tông cảnh nhưng đã là Tông cảnh cửu trọng thiên đỉnh phong, lại thêm xuất thân từ cao tầng Đan Minh, thần thông cùng bí pháp đều vô cùng cường đại, huyền diệu vô song, tu sĩ Thiên cảnh bình thường cũng không phải đối thủ của nàng.
"Không thử một lần sao biết, ta biết trong tay ngươi có con át chủ bài nhưng chẳng lẽ ta lại không có? Đáng tiếc, tu vi của ngươi vẫn quá thấp, nếu như ngươi đột phá lên Thiên cảnh thì có lẽ ta cũng không làm gì được ngươi, đáng tiếc ngươi quá mức ngây thơ, quá tham lam, lãng phí quá nhiều thời gian để đột phá cái chí cảnh tông sư kia, Ngươi bây giờ căn bản không ngăn được mấy lần công kích của ta."
Trong mắt Trần Nguyên Thủy lóe lên một vòng chế giễu, chí cảnh quá hư vô mờ mịt, có tồn tại hay không còn chưa biết, Nguyễn Quân Trác nếu như không chấp nhất với cái chí cảnh trong truyền thuyết kia thì đã sớm đã bước vào hàng ngũ Thiên cảnh.
Luận thiên phú thì Nguyễn Quân Trác còn cao hơn hắn nhiều, danh xưng đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Đan Minh, nếu không Bạch Cốt Giáo cũng không trăm phương ngàn kế muốn giết nàng.
"Đại sư tỷ, ngươi đi nhanh đi, hãy mặc kệ chúng ta." Các học viên la lớn, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Nguyễn Quân Trác trầm mặc không nói, chỉ nắm chắc trường kiếm trong tay.
Tu luyện trong Trường Thương Học Viện hơn mười năm, nàng đã sớm dung nhập vào hoàn cảnh của học viện, làm đại sư tỷ của bọn hắn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì nàng cũng không nguyện ý từ bỏ những sinh mệnh trẻ tuổi kia.
"Lòng dạ đàn bà."
Trần Nguyên Thủy cười lạnh, một tay đánh ra, lực lượng kinh khủng bộc phát, nổ vang hướng đến Nguyễn Quân Trác.
Hắn đã là nửa bước Tôn giả, còn thiếu một chút nữa, chỉ cần hắn triệt để ngưng luyện nguyên phôi thì hắn sẽ bước vào trong hàng ngũ của Tôn gỉa. Nguyễn Quân Trác chỉ là tu sĩ Tông cảnh cửu trọng thiên thì chênh lệch với hắn đâu chỉ có một chút.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Nguyễn Quân Trác bị đánh bay ra trăm trượng, sắc mặt tái đi, dòng máu đỏ sẫm trào ra từ trong miệng nàng.
"Đừng tưởng rằng tu luyện «Phần Thiên Tâm Kinh » của Đan Minh là có thể đối chọi với ta, trước lực lượng tuyệt đối thì công pháp có cao hơn nữa cũng uổng công."
Trần Nguyên Thủy cười lạnh, tiếp tục oanh kích khiến Nguyễn Quân Trác liên tục thổ huyết,vô cùng thê thảm.
Hắn tu luyện chính là « Ma Tâm Bí Điển » cũng không chênh lệch nhiều với « Phần Thiên Tâm Kinh » của Nguyễn Quân Trác, mà bây giờ tu vi lại chiếm ưu thế lớn như thế thì Nguyễn Quân Trác tự nhiên không phải đối thủ của hắn.
Cứ tiếp tục như thế căn bản không cần bao lâu thì Nguyễn Quân Trác sẽ bị hắn đánh chết.
"Vạn pháp quy nhất, phượng linh quy vị."
Nguyễn Quân Trác thét dài một tiếng, hỏa diễm phượng hoàng quay quanh người nàng bỗng nhiên phóng lên trời cao, Phượng Vũ Cửu Thiên, từng đạo xích hà vô biên chiếu rọi thiên địa, phảng phất như thần thú Phượng Hoàng giáng lâm thế gian.
Sưu!
Hỏa Phượng Hoàng trên không kia trở về, bỗng nhiên chui vào thể nội Nguyễn Quân Trác.
Sau một khắc, khí tức trên người Nguyễn Quân Trác bỗng nhiên điên cuồng tăng trưởng, trong nháy mắt đã đột phá lên thiên cảnh mà một đường tăng trưởng như bão táp, thế như chẻ tre, Thiên cảnh nhị trọng, tam trọng, tứ trọng,...
Cuối cùng trực tiếp đột phá đến Thiên cảnh đệ thất trọng mới chậm rãi dừng lại, sau một sát na, lực lượng trên người Nguyễn Quân Trác tăng thêm không chỉ mười lần.
"Ngươi quả nhiên tu luyện Phượng Hoàng Luân Chuyển Đại Thánh Ấn bên trong « Phần Thiên tâm kinh »!"
Ánh mắt Trần Nguyên Thủy ngưng trọng, sắc mặt lần đầu hiện lên vẻ nghiêm túc.
Hắn kỳ thật cũng đã đoán được Nguyễn Quân Trác dám bước ra từ trung tâm thánh sơn thì tất nhiên sẽ tu luyện Phượng Hoàng Luân Chuyển Đại Thánh Ấn trong truyền thuyết kia nếu không bằng vào tu vi Tông cảnh cửu trọng thiên của nàng dù đi ra cũng chỉ chịu chết.
Phượng Hoàng Luân Chuyển Đại Thánh Ấn huyền diệu vô cùng, đem lực lượng tự mình tu luyện phong ấn, chứa đựng trong Luân Chuyển Đại Thánh, từ đó cảnh giới từ đầu đến cuối đều dậm chân tại chỗ, vào một trạng thái không tăng trưởng nhưng tu vi chân thực đã đột phá lên cảnh giới cao hơn, chỉ càn giải khai Luân Chuyển Đại Thánh Ấn là những lực lượng bị phong ấn kia sẽ trở về, tu vi điên cuồng tăng trưởng trong nháy mắt.
Nói chung chỉ có những tên chí hướng cao, muốn tu thành tầng thứ tám, thứ chín thậm chí là chí cảnh trong truyền thuyết mới có thể làm như thế. Bởi vì tu luyện Luân Chuyển Đại Thánh Ấn có thể sẽ không làm chậm trễ việc tu luyện bình thường mà lại có thể xung kích cấp độ cực hạn cao hơn.
Rất hiển nhiên, nếu như không phải Nguyễn Quân Trác muốn đột phá lên chí cảnh thì mới phong ấn tu vi vào trong Luân Chuyển Đại Thánh Ấn, nếu không tu vi thực sự của nàng đã đến Thiên cảnh đệ thất trọng.
Bất quá tu luyện Luân Chuyển Đại Thánh Ấn cũng không phải toàn vẹn đôi đường, là có thể xung kích chí cảnh trong truyền thuyết. Đầu tiên, lực lượng mà Luân Chuyển Đại Thánh Ấn có thể phong ấn có hạn, không cách nào phong ấn vô hạn lực lượng, nếu không Luân Chuyển Đại Thánh Ấn sẽ vì không chịu nổi nhiều lực lượng tích súc mà tự động phân giải hết. Dù cho Phượng Hoàng Luân Chuyển Đại Ấn của Đan Minh còn huyền diệu hơn so với Luân Chuyển Đại Thánh Ấn bình thường nhưng nhiều nhất cũng chỉ giúp cho Nguyễn Quân Trác tích súc đến Thiên cảnh đệ thất trọng, tăng thêm nữa sợ là không có khả năng.
"Ta đã nói rồi, ngươi không giết được ta."
Nguyễn Quân Trác băng lãnh nói, lực lượng trên người vô cùng cường đại, thậm chí so với cảnh giới nửa bước Tôn giả của Trần Nguyên Thủy còn mạnh hơn, bởi vì nàng tu luyện công pháp nổi danh nhất Đan Minh là « Phần Thiên tâm kinh ».
"Luân Chuyển Đại Thánh chỉ có thể giải phong một lần, nếu như giải phong lần thứ hai thì sẽ không còn cách nào có thể phong ấn lại, ngươi cũng vĩnh viễn không có khả năng đột phá lên chí cảnh, chẳng lẽ ngươi lại không sợ cuối cùng lại thất bại trong gang tấc?"
Trần Nguyên Thủy cười tà tà một tiếng, cho dù Nguyễn Quân Trác có đột phá lên tu vi Thiên Cảnh đệ thất trong thì hắn tựa hồ cũng không có lo lắng cái gì.
Trang 84# 2