Chương 189: Vạn Tông Triều Thánh
Thiên Bảo sơn, mây mù mênh mông, linh khí như sương.
Khắp nơi đều là linh thảo linh hoa, phồn thịnh vô cùng.
Vốn chỉ là núi hoang Đông Giao, lúc này lại tựa như nhân gian tiên cảnh.
Trên quảng trường của Thiên Bảo Cung, biển người phun trào, Hoàng đế Lan Lăng Quốc dẫn đoàn, dài đến ba cây số.
Những sứ giả đến từ tông môn khác, cũng là như sông như biển.
Đây chính là vạn tông triều bái!
Đế Sư gia tộc, Long Nha tông, Truy Phong tông, Nguyên Thiên phái, Nam Hải Tần gia, Bắc Nguyên Lâm gia, Kiếm Ý môn, Thiên Tiêu điện...
Cơ hồ toàn bộ tông môn cùng gia tộc danh tiếng trong Lan Lăng quốc tụ tập ở đây.
Lấy Hoàng đế Lan Lăng Quốc cầm đầu, đi vào Thiên Bảo Cung triều thánh.
Thánh Nhân chính là thiên địa quân chủ, phàm là thánh nhân xuất thế, tất nhiên sẽ gây nên cảnh tượng tứ phương tụ tập, vạn tông triều thành.
Dù cho Hoàng đế một nước, cũng nhất định phải ngàn dặm xa xôi đến.
Lan Lăng quốc đã thật lâu không có tràng diện vạn tông triều thánh, Hoàng đế xuất hành. Dù là học viện Trường Thương cùng Cửu Tiêu Lâu cũng đều phái ra sứ giả, thể hiện kính ý.
Nhưng mà tất cả đều không ngờ tới, bọn hắn đến Thiên Bảo sơn triều thánh, lại là ngay cả bóng lưng Thánh nhân cũng không có thấy, phụ trách tiếp đãi bọn hắn chỉ là mấy người thị nữ. Đừng nói Cung chủ Thiên Bảo Cung, ngay cả một cái quản sự cao tầng Thiên Bảo Cung đều chưa từng xuất hiện.
"Cô nương, trẫm sùng kính Cung chủ lão nhân gia đã lâu, xin hỏi khi nào Cung chủ đại nhân có thể hiện thân gặp mặt, để chúng ta có cơ hội chiêm ngưỡng thánh nhan."
Hoàng đế Lan Lăng quốc chính là một lão giả tầm sáu mươi tuổi, đầu đội vương miện, thân khoác long bào, ánh mắt ôn hòa, nhưng trên thân có một cỗ hoàng giả uy nghiêm, trường kỳ dựng dụng ra. Lão kéo một tiểu thị nữ của Thiên Bảo Cung lại, thanh âm hòa ái hỏi.
Người không biết, sợ là sẽ không nghĩ lão là Hoàng đế Lan Lăng quốc, mà là một lão gia gia hòa ái dễ gần.
Tiểu thị nữ kia đã khi nào gặp qua tràng diện lớn như vậy, nhìn qua đám người đen nghịt, có chút bối rối xấu hổ, lắp ba lắp bắp nói.
"Không...ta không biết..."
Cung chủ làm sao trở thành lão nhân gia rồi! Rõ ràng là một công tử tuấn tú mà.
Mấy thị nữ khác oán thầm trong lòng, nhưng lại không dám thật sự nói ra.
Hoàng đế Lan Lăng Quốc suy nghĩ một chút, Cung chủ Thiên Bảo Cung là thân phận cỡ nào, tiểu thị nữ không biết hành tung của hắn cũng là bình thường, thế là tiếp tục dò hỏi.
"Vậy bình thường là ai quản lý công việc của Thiên Bảo Cung, có thể gọi hắn ra gặp mặt không?"
Tiểu thị nữ nơm nớp lo sợ, vẫn lắp ba lắp bắp nói.
"Không...không biết...mấy vị đại nhân đều đang bế quan...không biết lúc nào ra..."
Ách!
Hoàng đế Lan Lăng Quốc có chút im lặng.
Đông đảo tông môn gia tộc trên quảng trường cũng là hai mặt nhìn nhau.
Nửa ngày, Hoàng đế mới bất đắc dĩ hỏi tiếp.
"Thế....Thiên Bảo Cung còn có người nào có thể ra nói chuyện đôi câu..."
Cũng không đến mức ngàn dặm xa xôi đến Thiên Bảo Cung, vạn tông triều thánh, kết quả là nói chuyện phiếm cùng mấy người thị nữ a.
"Có....trên Thiên Công phong cùng Dược Thần phong có một ít chế tác đại nhân, bất quá bọn hắn bình thường đều chế tác trong công xưởng, bình thường sẽ không ra."
Tiểu thị nữ bởi vì hàn huyên vài câu, lá gan cũng lớn một chút, nói chuyện lưu loát không ít.
Hoàng đế Lan Lăng Quốc nghe vậy, im lặng nửa ngày, những người khác càng là ngửa đầu thở dài, vẻ mặt như bị táo bón, đứng trên quảng trường.
Tình huống này là thế nào a!
Mấy người Thiên Bảo Cung rốt cục là thế nào, mà thị nữ cũng đều ngây thơ vô tri như thế.
Cái gì là chế tác đại nhân trong công xưởng!?
Đấy đều là luyện đan sư cùng luyện khí sư địa vị tôn quý a.
Không phải công nhân công xưởng.
Bọn hắn sớm đã phái người qua Thiên Công phong cùng Dược Thần phong, bất quá những luyện đan sư cùng luyện khí sư kia căn bản không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng tại luyện đan cùng luyện khí, không để ý tới bọn hắn.
Mà ngoại trừ Thiên Công phong cùng Dược Thần phong, những sơn phong khác hoàn toàn không người.
Toàn bộ Thiên Bảo sơn đều trống rỗng, một tông môn cường thịnh đến không thể tưởng tượng nổi, thế quái nào lại ít người như vậy chứ...
Vạn tông triều bái hội tụ tại Thiên Bảo sơn, ai ai cũng mong chờ Thánh Nhân hiện thân, kết quả là trên chủ phong chỉ có mấy thị nữ mà thôi, cái gì khác đều không có.
Mà mấy tiểu thị nữ kia....cũng không biết Thiên Bảo Cung từ chỗ nào chui ra, không khỏi quá mức vô tri ấu trĩ đi, hỏi gì cũng không biết, ngây ngốc sững sờ, u u mê mê...
Đám người đứng trên quảng trường Thiên Bảo Cung, hai mặt nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Bọn hắn đều đến từ các đại tông môn, thế lực lớn tại Lan Lăng quốc, địa vị tôn sùng, thân phận cao quý, lúc nào phải lúng túng như vậy qua, nhưng giờ khắc này lại không người dám nói ra, chỉ có thể lăng lăng đứng tại chỗ. Dù sao nơi đây là Thiên Bảo Cung, cho bọn họ ngàn lá gan cũng không dám hồ nháo ở đây.
Đáng giận nhất là mấy thị nữ ngốc kia, cũng chỉ ngây ngây ngô ngô bồi tiếp bọn hắn ở giữa quảng trường, không mảy may có ý tứ nghênh đón bọn hắn vào cung.
Chẳng lẽ, một đám người đều phải ngẩn người trên quảng trường a.
Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút ngượng ngập.
Dù là Hoàng đế Lan Lăng quốc cũng không biết nên nói gì lúc này, mặt mũi có chút bất đắc dĩ.
Bọn hắn là tới triều thánh a, dù Thiên Bảo Cung không chào đón, cũng không lãnh đạm đến mức này đi.
Căn bản không có cần thiết đi...
"Hoàng đế bệ hạ, Hoàng đế bệ hạ..."
Một đạo âm thanh gấp rút đột nhiên vang lên trong đám người, một trung niên đại hán cố gắng xuyên qua đám người, thở hồng hộc chen lên đến đây.
"Ngươi là người nào?"
Hoàng đế nhìn về phía trung niên đại hán.
"Hoàng đế bệ hạ, ta gọi Trương Viên Cao, Thiên Bảo Cung..."
Trung niên đại hán thở phì phò, hắn từ một mạch chạy từ sườn núi lên đến đỉnh, đã mệt đến độ nói chuyện không ra hơi.
Thiên Bảo sơn có rất nhiều cấm chế tồn tại, dù cho Thiên Cảnh tu sĩ cũng không thể phi hành, không thể sử dụng lực lượng, chỉ có thể đi bộ.
Hoàng đế Lan Lăng Quốc nghe vậy, nhãn tình sáng lên, tưởng rằng cuối cùng Thiên Bảo Cung rốt cục xuất hiện một người có thể nói chuyện.
Nhưng mà, câu tiếp theo của Trương Viên Cao, lại khiến Hoàng đế tức giận đến kém chút tát cho một cái.
"Ta gọi là Trương Viên Cao, đồng bạn hợp tác của Thiên Bảo Cung..."
Đầu Trương Viên Cao đầy mồ hôi, cuối cùng nói ra hết lời.
Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm xuống, ánh mắt bất thiện nhìn qua Trương Viên Cao.
Ngươi cũng không phải người của Thiên Bảo Cung, ngươi chạy đến trước mặt ta làm nhảm cái gì!
Đồng bạn hợp tác của Thiên Bảo Cung?
Ta biết được ngươi là đồng bạn nào của Thiên Bảo Cung.
Đây là đang trêu đùa ta sao!
Trương Viên Cao thấy sắc mặt Hoàng đế khó coi, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ không ổn, vội vàng giải thích.
"Hoàng đế bệ hạ, ta là đồng bạn hợp tác duy nhất của Thiên Bảo Cung, ta ở tại Thiên Bảo Sơn, sự tình Thiên Bảo Cung ta đều biết một chút."
"ồ!"
Hoàng đế Lan Lăng Quốc nghe vậy, hơi có chút hứng thú.
"Thiên Bảo Cung là của ai mà sao lại thưa thớt như thế, mà người chủ sự của Thiên Bảo Cung ở nơi nào?"
Lão bảo thưa thớt đã là cực kỳ khách khí.
Toàn bộ Thiên Bảo Sơn chỉ có hai ba con mèo lớn chó nhỏ mà thôi, còn không bằng một phần trăm đoàn người của lão, căn bản không giống một tuyệt thế tông môn cường thịnh.
Trương Viên Cao nghe vậy cười khổ.
"Trước mắt Thiên Bảo Cung chỉ có mấy vị đại nhân, mà mấy vị kia đều đang bế quan, nghe nói đang tu luyện đến thời kỳ mấu chốt, cho nên trước mắt không người quản lý Thiên Bảo Cung."
Không người quản lý!
Đám người nghe vậy, từng cái đưa mắt nhìn trời, im lặng không biết nói gì.
Một thánh địa tông môn lớn như vậy, không người quản lý...
Trang 96# 1