Chương 199: Cung Chủ Hiện Thân
Cả người Tịch Thiên Dạ được bao phủ bởi tiên quang, mọi người chỉ có thể nhìn thấy một bóng người như ẩn như hiện, căn bản không thấy rõ khuôn mặt lẫn ngoại hình của hắn.
Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn.
Hắn chỉ là một tu sĩ thiên cảnh tầm thường mà thôi, còn chưa phải thánh nhân, nếu để cho người khác biết thân phận của hắn, tất nhiên sẽ gây nên chấn động cùng phiền phức.
Tuân Vinh Khí tôn cùng Chu Khánh Diêm từng bước theo sát phía sau hắn, hai người cũng từng người xuất quan, đi vào thỉnh an Tịch Thiên Dạ.
Chu Khánh Diêm đã đột phá đến tôn giả cảnh, khí tức trên người đã xảy ra biến hóa rất lớn, càng thêm sắc bén, càng thêm tự tin, một tôn giả cảnh chưa đủ năm mươi tuổi, hắn có tư cách để kiêu ngạo quần hùng.
Trên mặt hắn cũng mang một tấm mặt nạ, không để người khác nhận ra hắn.
Bởi vì hắn chính là Thiếu trang chủ của Bích U sơn trang, trong bóng tối đã ầm thầm lệ thuộc vào Bạch Cốt giáo, tuy rằng rất nhiều tông môn cũng không biết nội tình của Bích U sơn trang, thế nhưng một ít gian tế của thế giới hắc ám ẩn núp trong chư tông có thể nhận ra hắn.
Chỉ có Tuân Vinh khí tôn là long hành hổ bộ đi ra, không có bất kỳ che giấu, trên người tỏa ra khí tức sâu không lường được.
Tuy rằng hắn không giống Hoa Nhất Nhiên, chỉ kém một bước là đột phá thánh cảnh, nhưng nhờ có công đức ban cho lực lượng, hắn cũng đã đột phá ràng buộc nhiều năm qua, gần như đã đi đến cực hạn cảnh giới đại tôn, mà thương thế trên người cũng đã khôi phục, tu vi trở về thời kỳ đỉnh cao.
"Bái kiến cung chủ đại nhân."
Mọi người nhìn bóng người được bao phủ trong vô tận tiên quang kia, chỉ hơi sửng sốt một chút liền kịp phản ứng lại, dồn dập quỳ xuống đất lễ bái, vẻ mặt cung kính thuận theo, trong mắt tràn đầy kính nể.
Cho dù Hoàng đế Lan Lăng quốc cùng gia chủ gia tộc đế sư cũng nửa quỳ, trịnh trọng cung thuận vô cùng.
Hoàng đế là quân vương của một quốc gia, địa vị tôn sùng, có ý nghĩa tượng trưng rất lớn, gặp thánh nhân có thể không quỳ lạy.
Nhưng Cung chủ Thiên Bảo cung không phải là thánh nhân tầm thường, đường đường là nửa bước dược thánh Hoa Nhất Nhiên cũng phụng hắn làm chủ, khiêm tốn cung kính.
Mà đáng sợ nhất chính là đại danh là hung tàn của Cung chủ Thiên Bảo cung đã truyền khắp đại lục. Tất cả có sáu tên thánh nhân thế giới hắc ám xâm phạm thành Trường Thương, toàn bộ bị một mình hắn tàn sát hết. Người phương nào không sợ, người phương nào dám bất kính?
Vốn dĩ vạn tông Lan Lăng quốc cũng không hy vọng lần này có thể gặp mặt Cung chủ Thiên Bảo cung, dù sao cung chủ đại nhân giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy, quá mức thần bí khó lường. Nếu không phải bạo phát hắc ám náo loạn, e là sẽ không một ai biết Thiên Bảo cung có tuyệt thế thánh nhân.
Trong lúc nhất thời, đối mặt với bóng người thần bí trước mắt, tất cả mọi người đều quỳ lạy trên đất, cho dù đã thành thánh như Hoa Nhất Nhiên cũng không ngoại lệ, ánh mắt nhìn về Tịch Thiên Dạ cung kính vô cùng.
Chỉ có một người Trường Thanh Vinh không quỳ, hắn đến đây là để đá quán Thiên Bảo cung, vẫn quật cường đứng ở trên quảng trường, nắm chặt cây thiết côn trong tay.
"Chư vị đều đứng lên đi."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, hắn không thích lễ nghi phiền phức.
"Thiên Bảo cung chủ, ta thỉnh cầu được cùng bất bại thiên tôn chiến một trận, hy vọng ngươi có thể tác thành." Trương Thanh Vinh hơi hành lễ nói.
Hắn đã không để ý sống chết, căn bản không sợ Cung chủ Thiên Bảo cung, vì thế nên ánh mắt hắn nhìn về phía Tịch Thiên Dạ không có quá nhiều kính nể.
Nhưng thánh nhân chính là chúng sinh quân chủ, là trụ cột của nhân loại, xứng đáng được tất cả mọi người tôn kính, hắn cũng không dám khuyết thiếu lễ nghĩa.
"Ngươi tội gì tự tìm đường chết, ngươi không ngăn được một kiếm của nàng."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, Trương Thanh Vinh sâu cạn bao nhiêu, hắn chỉ liếc mắt nhìn một chút cũng đã rõ.
Tuy rằng cùng là tôn giả cảnh, Trương Thanh Vinh đã đi được rất xa so với tất cả mọi người, nhưng đáng tiếc hắn hoàn toàn không đủ năng lực cùng Hàn Ngọc đánh một trận, có lẽ Hàn Ngọc chỉ cần tùy tiện một kiếm liền có thể giết chết hắn.
"Còn chưa chiến làm sao biết kết quả, ta đến đây chỉ cầu một trận chiến, nếu như không nhìn thấy bất bại thiên tôn, ta sẽ không rời đi, trừ khi thánh nhân đại nhân lấy lớn ép nhỏ tự mình ra tay giết chết ta."
Trương Thanh Vinh quật cường ngồi xuống đất, bộ dáng rất giống lưu manh chơi xấu.
Cung chủ Thiên Bảo cung chính là tuyệt thế đại năng có thể đồ thánh, hắn tự nhiên không cách nào chống lại, nhưng muốn hắn rời đi, tuyệt đối không thể.
"Làm trò ở Thiên Bảo cung ta, người thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Lời nói của hắn không ẩn chứa bất kỳ cảm xúc gì, vẫn lãnh đạm như ngày thường, nhưng trong lòng mọi người đột nhiên phát lạnh, một luồng lạnh lẽo tự nhiên sinh ra, khiếp đảm không thôi.
Tất cả mọi người đều ý thức được, Cung chủ Thiên Bảo cung tuyệt đối là người nói một không hai, hơn nữa rất đáng sợ.
Nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, mọi người không dám nói chuyện, yên lặng không một tiếng động.
Thế nhưng Trương Thanh Vinh lại không để ý Tịch Thiên Dạ uy hiếp hắn, cố chấp tột cùng.
Hoa Nhất Nhiên than khẽ, ánh mắt cầu xin nhìn về chủ nhân, hắn biết rõ Trương Thanh Vinh là người vô cùng cố chấp, nếu không gặp được bất bại thiên tôn, hắn tuyệt đối sẽ không rời đi. Nhưng hắn lại không dám khẩn cầu chủ nhân, uy nghiêm của chủ nhân tuyệt đối không cho phép bị khiêu khích.
"Ngu xuẩn, nếu chủ nhân đã nói ngươi không đỡ được một kiếm của Hàn Ngọc Thánh Nữ, thì ngươi tuyệt đối không ngăn được, cần gì tự tìm đường chết."
Tuân Vinh Khí tôn thản nhiên nói.
"Ngươi là người nào?" Trương Thanh Vinh liếc nhìn Tuân Vinh một chút, thản nhiên nói.
Hắn tự nhiên có thể nhìn ra, Tuân Vinh cũng là một đại tôn giả.
Một đại tôn giả mà thôi, cũng dám quơ tay múa chân trước mặt hắn, quả thực buồn cười.
"Tại hạ Tuân Vinh, ngươi muốn tìm Hàn Ngọc thánh Nữ, ta chỉ có thể nói ngươi tìm sai người rồi, bởi vì ngươi căn bản không có tư cách khiêu chiến Hàn Ngọc. Nếu ngươi muốn chiến, được thôi! Ta cùng ngươi chiến, nếu thua thì hãy cút khỏi Thiên Bảo Sơn cho ta." Tuân Vinh lạnh lùng nói, từ trong đám người nhanh chân đi ra.
"Chỉ bằng ngươi?"
Trương Thanh Vinh tỏ vẻ xem thường lắc đầu cười gằn, không thèm để ý hắn.
Hắn chính là vương giả trong cấp bậc đại tôn trên đại lục này, là người đứng ở đỉnh cao nhất, nếu không phải ba vị nữ thiên tôn xuất thế, hắn chính là tôn giả mạnh mẽ nhất toàn bộ đại lục này.
Chỉ là một đại tôn giả không chút tiếng tăm, cũng dám kêu gào trước mặt hắn, quả thực ấu trĩ buồn cười.
"Nếu ngươi có thể chiến thắng Tuân Vinh, ta sẽ gọi Hàn Ngọc ra đánh với ngươi một trận." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt nói.
"Ngươi nói thật chứ?" Trương Thanh Vinh vui vẻ nói.
Tịch Thiên Dạ im lặng không nói, chỉ chắp tay sau lưng, đưa mắt nhìn về núi non mênh mông.
Mọi người khẽ lắc đầu, đây là đệ nhất tôn giả trên đại lục sao? tuy rằng sức mạnh rất đáng sợ, nhưng đầu óc quá đơn giản đi.
Có câu nói Quân vô hý ngôn, thánh nhân đã nói như vậy, làm sao có thể là giả.
Trương Thanh Vinh ngươi chỉ là một đại tôn nhỏ nhỏ mà thôi, đường đường thánh nhân lại nói láo với ngươi sao?
Trương Thanh Vinh vươn mình đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn về Tuân Vinh.
"Lão già, đến đây đi, ta chỉ cần một gậy là có thể giải quyết ngươi."
Hắn căn bản không thèm để mắt Tuân Vinh, chỉ muốn trực tiếp một gậy quất bay, sau đó lại đánh một trận với bất bại thiên tôn.
Bên ngoài đồn đại cái gì mà Thiên Bảo Cung có một vị bất bại thiên tôn, hắn đương nhiên không phục, làm sao hắn có thể phục một người không có bất kỳ tiếng tăm gì, ngay cả đại lục tôn bảng cũng không vào được.
Trang 101# 1