Chương 210: Gây Ra Đại Họa?
"Người nào, dám can đảm quản chuyện của Vạn Bảo Thương Hội ta?"
Trung niên mập mạp bỗng trợn trừng mắt, nhìn về phía sau lưng. Mọi người chung quanh cũng kinh ngạc nhìn qua.
Lại có người gan to bằng trời dám đứng ra?
Chẳng lẽ hắn không biết những thế lực lớn liên lụy tới chuyện này căn bản không trêu chọc nổi hay sao?
Quan phủ, Vạn Bảo Thương Hội, Tịch gia...
Bất kỳ thế lực nào cũng là bá chủ của Lô Hề Quận Thành. Thậm chí cả phủ thành chủ còn có người tham gia vào đó. Đối thành bất cứ ai cũng không dám đứng ra trợ giúp Hà Tú Nương.
Chỉ thấy một thiếu niên bước ra từ trong đám người, ngũ quan thanh tú, trên thân tản ra một cỗ khí tức xuất trần. Hắn đi lên phía trước, người xung quanh đều theo bản năng mà nhường ra một con đường, chính bọn hắn cũng không biết vì sao lại như thế.
"Dạ nhi!"
Hà tú nương nhìn thấy Tịch Thiên Dạ thì thân thể cứng đờ, đôi mắt ngưng kết, thậm chí cho rằng mình đang nằm mơ.
Dạ nhi không phải đang tu luyện ở Trường Thương Học Viện sao? Sao đột nhiên trở lại?
"Di nương!"
Đôi mắt Tịch Thiên Dạ phức tạp, bước lên mấy bước đi đến bên người Hà tú nương, mấy tên đại hán vây quanh đều bị một cỗ lực lượng vô hình đánh bay.
"Dạ nhi, ngươi làm sao lại..."
Hà tú nương run rẩy đứng lên, vẫn không thể tin được hài tử nàng nuôi từ nhỏ đột nhiên trở lại.
"Ta đã trở về."
Tịch Thiên Dạ đi lên phía trước, ôm chặt Hà tú nương vào trong lồng ngực.
"Không phải di nương đã nói ngươi đừng về sao."
Hà tú nương cười khổ, lau đi nước mắt, không hi vọng hài tử nhìn thấy mình mềm yếu.
"Nếu ta không về sợ là sẽ phải hối hận cả đời." Tịch Thiên Dạ than nhẹ.
"Phu nhân!"
Tịch Tiểu Hinh bỗng xông lên trước, ôm chặt lấy Hà tú nương, nước mắt tuôn xối xả.
"Dạ nhi, ngươi về nhà trước, chuyện nơi đây để di nương xử lý."
Hà tú nương thúc giục Tịch Thiên Dạ rời đi trước, không hi vọng hắn cũng bị ức hiếp.
"Nguyên lai là con hoang của Tịch Chấn Thiên trở về, người về thật đúng lúc, lập tức ký vào hiệp nghị ta sẽ bỏ qua cho một nhà các ngươi."
Trung niên mập mạp không ngờ rằng Tịch Thiên Dạ một mực ở bên ngoài đột nhiên trở về, nhưng hắn không kính sợ mà còn lấy làm mừng, quán rượu chính là tên lão cha ma quỷ của Tịch Thiên Dạ để lại, nếu Tịch Thiên Dạ đồng ý ký tên thì về sau hắn không sợ bị lật lại sổ sách, không lưu bất cứ tai họa ngầm nào.
Mặt Tịch Thiên Dạ không đổi sắc xoay người, nhìn về phía trung niên mập mạp như nhìn một người chết.
"Chủ nhân, giết bọn hắn làm ô uế tay người, để thuộc hạ làm thay đi."
Một thân ảnh quỷ mị đột nhiên xuất hiện trước mặt Tịch Thiên Dạ, quỳ xuống một chân vô cùng cung kính nói.
"Một tên cũng không để lại." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Rõ!"
Chu Khánh Diêm chậm rãi đứng dậy, bước từng bước tới trung niên mập mạp, từng sợi sát khí hiển hiện trên người hắn.
"Ngươi làm gì? Dám phản kháng sao? Ngươi đâu, đánh hắn thành tàn phế cho ta."
Lông mày trung niên mập mạp nhíu lại, từ trước tới nay hắn vênh mặt hất cằm sai khiến đã quen, lúc này há lại e ngại một người thanh niên.
Mấy đại hán cao lớn thô kệch xung quanh nghe vậy từng tên mặt mũi dữ tợn mà cười lạnh đi tới.
Bọn hắn đều là hộ vệ mà Vạn Bảo Thương Hội tỉ mỉ bồi dưỡng ra, không chỉ có thân hình cao lớn, tráng kiện mà còn có tu vi hơn người bình thường.
Một người cầm đầu còn có tu vi Linh cảnh, đặt ở Lô Hề Quận Thành là một hảo thủ không tê.
"Người trẻ tuổi, xen vào việc của người khác không có kết cục tốt."
Một đại hán khôi ngô, hắc hắc lạnh giọng, bàn tay to lớn chộp tới Chu Diêm Khánh, phảng phất như muốn vặn cổ hắn xuống.
Nhưng mà cảnh tay hắn vừa duỗi ra đã ngừng lại, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Một cỗ uy áp vô cùng kinh khủng đột nhiên bao phủ trên người hắn, như là Cửu Thiên Thần Long nhìn xuống một con kiến hôi, rốt cuộc đứng không vững mà trực tiếp té quỵ xuống đất, bị dọa đến toàn thân run rẩy.
"Chu Đại Khánh, mẹ nó, ngươi làm gì, muốn chết à..."
Đại hán cầm đầu giận dữ, sao vẫn chưa động thủ mà đã quỳ xuống trước mặt người ta, không khỏi quá mất mặt đi.
Nhưng lời hắn vừa mới nói được một nửa liền đột nhiên cứng đờ, ánh mắt như nhìn thấy quỷ, tràn đầy kinh hãi.
Chỉ thấy tên đại hán cầm đầu kia như bị một cự thủ vô hình nắm lấy, thân thể không ngừng biến hình, chậm rãi co vào... Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, cuối cùng từ đại hán cao hai mét biến thành một khối cầu đẫm máu thịt.
Qủa thực kinh dị đến cực điểm, những người chung quang vây xem kia đều bị dọa sắc mặt trắng bệch, không ngừng lui lại, thậm chí có ít người không nhịn được mà nôn mửa ra.
"Các ngươi đều đáng chết."
Chu Khánh Diêm băng lãnh nói, tiếng nói của hắn vừa dứt, trung niên mập mạp kia như một túi khí trống rỗng, thân hình mấy trăm cân lơ lửng ở giữa không trung, từng lưỡi đao vô hình điên cuồng cắt chém trên người hắn. Như lăng trì ở Địa Cầu, từng đao từng đao cắt đi miếng thịt trong người, trong lúc nhất thời huyết nhục văng tung tóe, kinh khủng tới cực điểm.
A a a!
"Cứu ta... Cứu ta.."
Trung niên mập mạp hoảng sợ thét lên, trơ mắt nhìn mình bị từng đao chẻ thành côn người, đó là một loại sợ hãi không cách nào tưởng tượng được.
Tịch Thiên Dạ ôm Tiểu Hinh cùng di nương vào trong ngực, không cho các nàng xem một màn kinh khủng như thế.
Chu Khánh Diêm vốn là người của Bạch Cốt Giáo, từ nhỏ đã sống ở thế giới hắc ám, thủ đoạn tra tấn còn rất nhiều.
Trung niên mập mạp trực tiếp bị hắn chẻ thành một khô lâu đẫm máu, điều đáng sợ là hắn vẫn chưa chết mà lại có thể thấy thân thể mình đã trở thành khô lâu.
"Ngươi dám ngang nhiên giết người, ngươi dám giết người Vạn Bảo Thương Hội,... Ngươi đã xúc phậm luật pháp của quận thành, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ..."
Mấy tên quan phủ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, rung rẩy chỉ vào Chu Khánh Diêm, ngoài mạnh trong yếu nói.
Chu Khánh Diêm không nói, trực tiếp tát một cái, đánh mấy tên quan phủ đập thành thịt nát.
Đám người không ngờ rằng thah niên mặc áo đen lại hung tàn như thế, chẳng những giết phó hội trưởng của Vạn Bảo Thương Hội mà ngay cả người của quan phủ hắn cũng dám giết, quả thực là hung tàn đến cực điểm.
"Mấy tên của Tịch gia cũng đừng buông tha." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Chu Khánh Diêm nguyên bản cố kỵ mấy người Tịch gia, là cùng tộc với chủ nhân nên không có hạ thủ.
Bây giờ nhận được mệnh lệnh của chủ nhân tự nhiên không do dự nữa, đưa tay ra nắm người của Tịch gia vào, trực tiếp bóp nát hắn, huyết vũ bay tán loạn.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi dám giết cả đồng tộc, sao ngươi lại dám đại nghịch bất đại như thế, không sợ trưởng bối trong tộc đại nghĩa diệt thân, giết tiểu súc sinh nhà ngươi sao?"
Tên quản sự Tịch gia vừa kinh vừa sợ, không ngừng lui về sau. Lúc này ai cũng có thể nhìn ra, thanh niên áo đen kia cường đại đến cực điểm, bọn hấn căn bản không thể đón đỡ. Nhưng mà bọn hắn làm sao có thể trốn khỏi truy sát của Chu Khánh Diêm, bị một cước liền thành thịt nát.
Rất nhanh, đám người đến gây chuyện ở quán rượu toàn bộ bị giết sạch. Mùi máu tanh tưởi tràn ngập trên đường cái, thật lâu không tiêu tan.
"Gặp rắc rối lớn rồi, tiểu tử Tịch gia đã gây ra đại họa a."
Trong đám người có tiếng thở dài không thôi, người của Vạn Bảo Thương Hội, Quan Phủ đều bị người ta công khai giết chết, trong mấy chục, thậm chí mấy trăm năm chưa từng xảy ra chuyện như vậy đi.
Trang 106# 2