Chương 212: Ngàn Quân Không Lùi, Vạn Người Khó Cản
Tịch gia là một trong năm đại danh môn vọng tộc ở quận Lô Hề, có truyền thừa hơn một nghìn năm, trong tộc có rất nhiều thành viên, mỗi nửa năm đều sẽ tổ chức một lần so đấu trong tộc.
Đến lúc đó, toàn bộ người trẻ tuổi đều sẽ trở về, ganh đua tranh tài với nhau, từ đó tuyển chọn ra những người trẻ tuổi tài ba.
Mà những người trẻ tuổi có biểu hiện ưu dị, tất nhiên sẽ được Tịch gia dốc sức bồi dưỡng, từ đây một bước lên trời, tiền đồ như gấm.
Lúc còn nhỏ, Tịch Thiên Dạ rất ghét So đấu trong tộc, bởi vì cha mẹ đều mất từ sớm, nên hắn mất đi chỗ dựa, bạn bè cùng tuổi xa lánh, mỗi lần so đấu trong tộc đều bị người khác nhục nhã.
Tổ trạch của Tịch gia không ở trong thành, mà ở phía tây ngoại thành, diện tích rộng lớn vô cùng, lãnh địa trăm dặm, gần bằng diện tích một toà thành nhỏ.
"Mấy người các ngươi đứng lại cho ta, không có thiệp mời không thể đi vào."
Mấy người gác cửa đứng trước Tổ trạch nhìn thấy đoàn người Tịch Thiên Dạ đến đây, hơi nhíu mày. Bọn họ gác cửa vài năm rồi, ánh mắt rất sắc bén, chỉ liếc mắt cũng đã nhìn ra Hà Tú Nương cùng Tịch Tiểu Hinh không phải kẻ giàu sang phú quý gì.
Tuy rằng Tịch gia tộc sẽ mời mời một ít thế lực ở trong thành đến đây xem lễ, nhưng người nào không phải kẻ có máu mặt, không thể nào lại đi mời bình dân bách tính đến.
"Chúng ta đều là người của Tịch gia." Tịch Tiểu Hinh nói.
" Người của Tịch gia, tại sao ta không biết?" Người gác cửa cười gằn, hắn thủ vệ Tổ trạch của Tịch gia cũng đã năm, sáu năm, thế nhưng chưa từng gặp qua mấy người trước mắt.
Tịch Thiên Dạ làm như không thấy những người gác cửa đó, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
"Làm càn, lại dám xông vào Tịch gia."
Mấy người gác cửa giận dữ, Tịch gia chính là một trong năm đại danh môn vọng tộc ở quận Lô Hề, cho dù có khách đến đây cũng rất là khách khí, người nào dám trực tiếp xông vào?
Ngay sau đó bọn họ giơ côn bổng lên, chuẩn bị cho đoàn người Tịch Thiên Dạ ăn khổ.
"Dừng tay, các ngươi đang làm gì." Đằng sau cửa vang lên một tiếng quát nhẹ, một lão nhân mặc áo xám vội vã đi ra, ngăn cản mấy người gác cửa đang muốn ra tay.
"Trần quản gia, ngài đây là..." Thủ lĩnh đám người gác cửa nghi hoặc nhìn hắn.
"Đây là Tịch thiếu gia Tịch Thiên Dạ đi du học phương xa trở về, tại sao các ngươi lại ngăn hắn ở ngoài cửa."
Mấy người gác cửa nghe vậy hơi sững sờ, Tịch Thiên Dạ? Bọn họ chưa từng nghe qua Tịch gia có một vị thiếu gia như thế.
Tịch gia thiếu gia cũng chỉ có mấy người, mỗi một người bọn họ đều biết. Chẳng qua nếu Trần quản gia đã nói như vậy, đương nhiên sẽ không có sai, mấy người không dám thất lễ, vội vã nhường đường.
"Thiên Dạ thiếu gia, mau vào đi."
Trần bá bắt chuyện đoàn người Tịch Thiên Dạ tiến vào trong phủ, tự mình ở phía trước dẫn đường.
"Trần bá, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ." Tịch Thiên Dạ mỉm cười nhìn trước lão nhân tóc xám trước mắt nói.
Trần bá chính là quản gia Tổ trạch của Tịch gia, làm người rất thiện lương lại thành thật, trước đây lão đối xử với một nhà Tịch Thiên Dạ không tệ, có người nói cha của Tịch Thiên Dạ từng có ơn với hắn, cho nên hắn khá quan tâm chăm sóc bọn họ.
"Thiên Dạ thiếu gia, rốt cuộc ngươi đã trở về." Trần bá nhìn Tịch Thiên Dạ thật sâu, trong lòng khẽ thở dài.
"Không ngờ bây giờ trở về Tịch gia, phải nhờ Trần bá mới có thể vào cửa."
Tịch Thiên Dạ nở nụ cười trào phúng, mười năm không về tổ trạch, e là đám người Tịch gia đã lãng quên hắn.
"Thiên Dạ thiếu gia, lần này ngài trở về hẳn là muốn đi tế bái lão gia Tịch Chấn Thiên a? bây giờ Tổ trạch đang tổ chức So đấu trong tộc, chúng ta đi đường nhỏ cũng có thể đến nghĩa trang." Trần bá nói.
Hắn biết Tịch Thiên Dạ không thích So đấu trong tộc, lần này đột nhiên trở về, e là những người trẻ tuổi kia sẽ làm khó hắn.
"Không, trực tiếp đi thao trường, ta muốn tìm bọn họ."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói. Nửa năm một lần So đấu trong tộc, các mạch tộc nhân đều sẽ tụ hội ở thao trường, như vậy cũng tốt, hắn không cần phải đi hỏi thăm từng nhà.
Trần bá nghe vậy con ngươi co rụt lại, mèo già hóa cáo, từ giọng điệu của Tịch Thiên Dạ hắn cảm nhận điều khác thường.
"Chuyện này... Thiên Dạ thiếu gia, ngươi..."
Trần bá khiếp sợ nhìn Tịch Thiên Dạ, sau đó lại liếc nhìn Hà Tú Nương cùng Tịch Tiểu Hinh, hắn đột nhiên hiểu được vấn đề, thầm nghĩ chuyện không hay rồi.
Tịch Thiên Dạ không để ý Trần bá, trực tiếp đi đến thao trường, Chu Khánh Diêm ôm một thanh trường kiếm theo sát phía sau, dường như cái bóng của Tịch Thiên Dạ.
"Thiên Dạ thiếu gia, ngươi đừng kích động, suy nghĩ tỉnh táo một chút a..." Trần bá giậm chân, vừa đuổi theo vừa khuyên can.
Hắn tự nhiên biết, những năm này Hà Tú Nương cùng Tịch Tiểu Hinh bị người Tịch gia ức hiếp thê thảm, nhưng mà hắn cũng bất lực a. Tịch gia quá khổng lồ, tộc nhân đông đúc, luôn sẽ có một ít người xấu.
Sống trong một gia tộc lớn chính là như thế, nếu mình không có thực lực, nhất định phải cẩn thận từng ly từng tý, như đi trên băng mỏng.
"Hà Tú Nương, sao ngươi không khuyên nhủ thiếu gia đi, bây giờ đã không như ngày xưa, có rất nhiều quyền quý ở quận Lô Hề đến đây xem lễ, nếu làm lớn chuyện, như vậy hậu quả khó lường a."
Trần bá lo lắng nói, kích động là ma quỷ, Tịch Thiên Dạ trẻ người non dạ, lẽ nào Hà Tú Nương cũng hồ đồ sao?
" Con trai lớn rồi, bất kể hắn có quyết định gì ta đều ủng hộ."
Hà Tú Nương nhẹ giọng nói, từ trên người Dạ Nhi nàng nhìn thấy bóng dáng tiểu thư, nàng biết rõ không cách nào thay đổi quyết định của hắn, vì thế mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng sẽ theo Dạ Nhi đến cùng.
"Hồ đồ, tại sao có thể hàng động theo cảm tính như vậy a!" Trần bá đấm ngực giậm chân, liên tục thở dài.
Nhưng Tịch Thiên Dạ không dừng bước.
Rất nhanh, đoàn người đi tới thao trường.
Thao trường của Tổ trạch Tịch gia rất lớn, quả thực có thể so với thao trường huấn luyện quận sự, lúc này trên thao trường người đông như mắc cửi, hơn phân nửa người của Tịch gia đều có mặt ở đây.
Mỗi một lần So Đấu trong tộc đều rất quan trọng, bởi vì nó đại diện cho sự hưng thịnh của Tịch gia tộc, đại diện cho gốc gác cùng sức mạnh của Tịch gia.
Trên khán đài, hầu hết tất cả gia tộc cùng tông môn ở quận Lô Hề đều có người đại diện đến đây xem lễ, qua đó biểu hiện sự tôn trọng đối với Tịch gia.
"Những năm qua Tịch gia càng ngày càng hưng thịnh, đoán chừng thêm 500 năm nữa vẫn sẽ như thế." Trên khán đài, một vị
nguyên lão của một gia tộc nhỏ thở dài nói.
"Thật hâm mộ a, Tịch gia hương hỏa dồi dào, đám con cháu ai nấy cũng tài giỏi hơn người, thiên tài trẻ tuổi nhiều vô số. Hôm nay đến xem lẽ, ta nhìn thấy có mấy người trẻ tuổi, dù đặt ở toàn bộ quận Lô Hề cũng là thiên tài xuất chúng a."
"Thật sự quá hưng thịnh rồi! cứ theo tình hình này, trăm năm sau, Tịch gia lại có thêm một vị tôn giả."
"Tiểu tử kia gọi là Tịch Thiên Mộc, tuổi còn nhỏ mà đã có tu vi tông cảnh tầng thứ bảy, quả thực có thể so với một nửa Tịch Chấn Thiên năm đó."
Lời vừa nói ra, đột nhiên toàn trường im lặng.
Tịch Chấn Thiên được xem là một truyền kỳ ở quận Lô Hề, đến nay vẫn không người vượt qua.
Nếu không phải Tịch Chấn Thiên gặp chuyện không may, e là Tịch gia đã một bước lên trời.
Nhắc tới người này, mọi người ở đây đều cười khổ không nói, năm đó hầu như các thế lực ở Lô Hề quận thành đều bị Tịch Chấn Thiên cho ăn vị đắng.
Năm đó Tịch Chấn Thiên đánh đâu thắng đó, thế không thể đỡ, được mọi người trong Lô Hề quận xưng là Ngàn quân không lùi, vạn người khó cản.
Đó là thời đại của hắn, cho dù là Thủ phủ quận Lô Hề gặp hắn cũng phải thoáng nhượng bộ.
Trang 107# 2