Vạn Cổ Đệ Nhất Đế

Chương 216: Chúc Tam Nương

Chương 216: Chúc Tam Nương




Ở quận Lô Hề này, cường giả thiên cảnh chính là chiến lực mạnh nhất. Tuy rằng còn có một ít tuyệt thế tôn giả, chẳng hạn như lão tổ Tịch gia. Thế nhưng tôn giả có tuổi thọ mấy trăm năm, tùy tiện bế quan một lần đều kéo dài đến mấy năm, lúc bình thường sẽ không xuất hiện, tất cả đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Vì thế, trong ý thức của mọi người, cường giả thiên cảnh chính là chiến lực mạnh nhất quận Lô Hề.

Tịch tam gia Tịch Chấn Đông cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy ở quận Lô Hề, từ nhỏ đã đột phá đến thiên cảnh.

Hắn tự mình ra tay tới đối phó với một vãn bối Tịch gia, rất nhiều người cũng thầm lắc đầu thở dài, nếu Tịch Thiên Dạ không ngênh ngang hung ác như vậy, có lẽ tương lai hắn sẽ lại là một Tịch Chấn Thiên khác.

Ở trong lòng mọi người, tuy rằng Tịch Thiên Dạ rất mạnh, đã chèn ép tất cả đám tiểu bối Tịch gia. Nhưng dù mạnh mẽ thế nào cũng không thể mạnh hơn Tịch Chấn Đông a, dù sao Tịch Chấn Đông chính là cường giả thiên cảnh.

"Chúc tam nương, không phải ngươi vẫn rất mếm mộ Tịch Chấn Thiên sao? bây giờ con trai của Tịch Chấn Thiên gặp rắc rối, ngươi không dự định cứu hắn sao?"

Ở khu khách quý trên đài khán giản, có người trêu mỹ phụ mặc váy đen nói.

Chúc tam nương cũng là cường giả có tiếng tăm ở quận Lô Hề này, hơn nữa bởi vì nàng là nữ nhân, vì thế nên càng được nhiều người quan tâm.

Nói đến, năm đó Chúc tam nương cũng là nữ thần trong lòng mọi người, các thiên tài tuấn kiệt đổ xô tới, tranh nhau theo đuổi, chẳng qua Chúc tam nương kiêu căng tự mãn, nhìn ai cũng không lọt mắt, chỉ coi trọng tuyệt đại thiên tài Tịch Chấn Thiên.

Hơn nữa còn chủ động theo đuổi.

Nhưng mà, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Tịch Chấn Thiên chỉ một lòng một dạ với mẹ của Tịch Thiên Dạ, căn bản không để ý tới Chúc tam nương.

Chúc tam nương khuôn mặt lạnh lẽo, lãnh đạm nói: "Tịch Chấn Thiên là tên Sở Khanh, trong lòng hắn chỉ có con tiện nhân yểu điệu kia, con của hai người bọn họ, ta hận không thể tự tay giết chết, vì sao phải cứu."

"Chúc tam nương, vừa rồi khí tức trên người ngươi bất ổn, hoang khí suýt chút nữa phá thể mà ra, sợ trong lòng không phải nghĩ như vậy chứ?"

Ngồi bên cạnh Chúc tam nương là người một người đàn ông trung niên, hắn nở nụ cười giảo hoạt nói.

"Đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, nơi này là tổ trạch Tịch gia, ai cũng không biết Tịch gia có bao nhiêu cao thủ ẩn cư bên trong Tổ trạch. Nếu ngươi dám làm xằng làm bậy, coi chừng vạn kiếp bất phục." Người kia nhàn nhạt nói.

Chúc tam nương trầm mặt, không nói một lời, đôi mắt nhìn chằm chằm Tịch Thiên Dạ, trong lòng do dự vô cùng.

Cũng không phải nàng sợ Tịch Chấn Đông, mà là kiêng kỵ mấy lão bất tử trong tổ trạch Tịch gia. Tịch gia là một danh môn vọng tộc có truyền thừa ngàn năm, trong tộc có bao nhiêu cường giả thì không ai biết, so với cùng những lão gia hỏa kia, Tịch Chấn Đông cũng chỉ được xem là tên tiểu bối thôi.

Tịch tam gia lướt qua hư không, rất nhanh đi tới trước mặt Tịch Thiên Dạ, trên người tỏa ra uy thế đáng sợ của cường giả thiên cảnh, ở trên cao nhìn xuống nhìn Tịch Thiên Dạ, lạnh lùng nói: "Tịch Thiên Dạ, ngươi tàn sát đồng tộc, xúc phạm gia quy, còn không quỳ xuống bó tay chịu trói."

Đang nói chuyện, một luồng thiên niệm lực phủ xuống, mạnh mẽ đè ép Tịch Thiên Dạ.

Nếu là tu sĩ tầm thường, bị thiên niệm tập kích, sợ là đã quỳ xuống.

Nhưng Tịch Thiên Dạ mặt không cảm xúc, không chút phản ứng nào, chỉ là thản nhiên nói:

" Ta lặp lại lần nữa, ta không phải người của Tịch gia các ngươi, đừng đánh đồng ta và các ngươi. Hơn nữa, ngươi đoạt phủ trạch nhà ta, đuổi di nương cùng muội muội ta ra khỏi nhà, cũng là tội chết."

Nói xong, Tịch Thiên Dạ lại lần nữa giơ tay lên, động tác giống như hắn vừa đập chết Tịch Chấn Vinh vậy, giơ tay vỗ về Tịch Chấn Đông.

"Đồ không biết trời cao đất rộng, sức mạnh của thiên cảnh, một tên tiểu bối như ngươi có thể tưởng tượng được sao."

Tịch Chấn Đông cười gằn, ngưng tụ thiên địa năng lượng bốn phương, hóa thành một bàn tay khổng lồ bao phủ Tịch Thiên Dạ.

Nhưng mà, bàn tay khổng lồ ẩn chứa thiên uy kia chỉ vừa đến gần Tịch Thiên Dạ, liền bị một cổ sức mạnh vô hình đập vỡ tan, yếu đuối mỏng manh như tờ giấy vậy.

Cùng lúc đó, trên bầu trời tỏa ra kim quang, một bàn tay sáng choang đập xuống.

Ầm!

Thật giống như giẫm nát một trái quýt, cả người Tịch Chấn Đông bỗng nhiên nổ tung, hóa thành từng tia từng từng sương máu rơi rụng đầy trời, kết cục không khác Tịch Chấn Vinh chút nào.

Mưa máu rơi đầy trời, mùi máu tanh nồng nặc kích thích thần kinh mọi người.

Toàn bộ thao trường yên tĩnh vô cùng, tất cả mọi người đờ đẫn nhìn hình ảnh trước mắt, nửa ngày còn chưa tỉnh táo lại.

Danh chấn quận Lô Hề, có tu vi thiên cảnh, vậy mà lại bị một người thiếu niên một tát đập chết...

Hí!

Âm thanh hút khí lạnh không ngừng vang lên, tất cả mọi người đều chấn động nhìn về Tịch Thiên Dạ.

Giờ phút này, ánh mắt mọi người nhìn về Tịch Thiên Dạ đã hoàn toàn thay đổi.

Trước đây, bọn họ chỉ cảm thấy Tịch Thiên Dạ có thiên phú xuất chúng, mạnh mẽ vô cùng, hổ phụ không sinh khuyển tử, không hổ là con trai của Tịch Chấn Thiên.

Nhưng thiên phú cao đến đâu vẫn chỉ là một tên tiểu bối mà thôi, không đột phá đến cấp độ thiên cảnh, liền không thể đặt ngang hàng với bọn họ.

"Vì sao Tịch Thiên Dạ lại mạnh mẽ như thế, quả thực khó tin mà. Ngay cả Tịch Chấn Đông cũng bị hắn dùng một tát đập chết, lẽ nào hắn cũng đột phá đến cấp độ thiên cảnh sao?"

Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Chúc tam nương khiếp sợ tột cùng nói.

Thiên cảnh cùng tông cảnh hoàn toàn là hai ý nghĩa, đừng xem Tịch Thiên Sơn là đệ nhất thiên kiêu của Tịch gia, có tu vi tông cảnh tầng thứ bảy, nhìn có vẻ chỉ cách thiên cảnh một bước mà thôi. Thế nhưng nếu hắn muốn đột phá đến thiên cảnh, không có hai mươi năm khổ tu là chuyện không thể nào.

Tịch Thiên Dạ mới bao lớn? Phỏng chừng cũng hơn hai mươi tuổi thôi! vậy mà đã đột phá đến thiên cảnh... Thiên phú như thế, cho dù ở Lan Lăng thủ cũng là yêu nghiệt đi.

"Tịch Chấn Đông đã đột phá đến thiên cảnh tầng thứ hai, lại bị Tịch Thiên Dạ đập chết dễ dàng như vậy, ngươi cho rằng hắn chỉ vừa đột phá đến thiên cảnh thôi sao?"

Trong lòng Chúc tam nương cũng rất phức tạp, thiên phú của Tịch Thiên Dạ, sợ còn mạnh mẽ hơn Tịch Chấn Thiên năm đó.

Tất cả mọi người đều biết, Tịch Thiên Dạ có thể dễ dàng đập chết Tịch Chấn Đông, tất nhiên tu vi đã đạt đến mức độ khó tin.

Thế nhưng không người nào dám suy nghĩ theo chiều hướng đó, bởi vì chuyện này quá khó tin.

Gia chủ Tịch gia Trạch Khôn đơ người đứng ở tại chỗ, đứa con hắn vừa ý nhất lại bị Tịch Thiên Dạ một tát đập chết, hắn suýt nữa ngất đi.

"Được... Được, rất tốt... Tịch Thiên Dạ... Ngươi là tên nghiệt tử đại nghịch bất đạo..."

Tịch Trạch Khôn run rẩy không ngừng, dường như một con hùng sư sắp bạo phát, một luồng khí tức đáng sợ từ trên người hắn phá thể mà ra, trong nháy mắt bao phủ toàn trường.

Trên khán đài, đám khách nhân đều câm như hến, ai nấy đều sắc mặt căng thẳng.

Gia chủ Tịch gia Tịch Trạch Khôn chính là một tu sĩ thiên cảnh tầng thứ bảy, ở tình huống tôn giả không ra, hắn chính là nhân vật mạnh mẽ nhất quận Lô Hề.

"Ngươi ít nói nhảm, mục đích hôm nay ta đến đây chính là vì ngươi, ngươi cút xuống đây cho ta."

Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nói.

Hắn bước một bước ra, giống như vượt qua thời không vậy, trực tiếp vượt qua khoảng cách mấy ngàn trượng, trong nháy mắt liền đi đến trước mặt Tịch Trạch Khôn, một tay nằm cổ áo của hắn, mạnh mẽ ném xuống đất.


Trang 109# 2


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất