Chương 232: Từ Thanh Lão Tổ
"Ngươi kia không phải là người hầu bên cạnh Tịch Thiên Dạ sao?"
Tổ trạch Tịch gia, tất cả mọi người ai nấy đều khiếp sợ nhìn lên bầu trời, bọn họ nhận ra được, người thanh niên đang đứng lơ lửng trên chín tầng trời kia chính là người hầu bên cạnh Tịch Thiên Dạ.
Một người hầu có tu vi Tôn giả, thực sự quá khó tin đi.
Hơn nữa Tịch Thiên Dạ mới vừa đại náo một trận ở tổ trạch Tịch gia, chưa được bao lâu liền chạy đi khiêu khích Nam Vũ tông, lẽ nào hắn chuẩn bị quét ngang toàn bộ thế lực lớn ở thành Lô Hề này a.
Nam Vũ tông không phải là Tịch gia, bọn họ là đại tông môn đã hùng bá thành Lô Hề mấy ngàn năm rồi, trong tông môn không chỉ có một vị tôn giả. Trước đây, ở một thịnh hội, ba vị tôn giả Nam Vũ tông đồng thời xuất hiện, lúc đó toàn thành đều bị chấn kinh.
"Tịch Thiên Dạ thật quá ngông cuồng, không thèm để mắt thành Lô Hề này, hy vọng Nam Vũ tông có thể trấn áp hắn."
Một thiếu niên trẻ tuổi của Tịch gia căm phẫn nói.
Bây giờ Tịch gia rất nhiều người đều hận Tịch Thiên Dạ đến thấu xương, hận không thể tự mình ra tay đánh chết Tịch Thiên Dạ.
"Ta vừa nghe nói, Tịch Thiên Dạ chạy đi Giang Hoa lâu, chuẩn bị dùng một đồng tiền mua lại thương hội Vạn Bảo, hắn quả thực muốn tiền đến điên rồi, dọa dẫm Tịch gia chúng ta một bút tài phú khổng lồ còn chưa đủ, bây giờ lại chạy đi cướp thương hội của Nam Vũ tông."
"Người này kiêu căng như thế, tùy ý làm bậy, không giảng đạo lý, chắc chắn sẽ gặp báo ứng."
"Nam Vũ tông chính là ông chủ lớn nhất của thương hội Vạn Bảo, quãng thời gian trước thương hội Vạn Bảo để mắt tới Uyển Thù lâu của Hà Tú Nương, sự dụng rất nhiều thủ đoạn vô sỉ ức hiếp một người phụ nữ, muốn không tốn một đồng cũng có thể mua được Uyển Thù lâu. Hơn nữa nghe nói nội bộ Tịch gia chúng ta cũng có người tham dự việc này, đừng nói các ngươi không biết, trong lòng mình rõ ràng đi."
Tịch Thiên Hi lạnh lùng nói, một đám thế lực lớn chạy đi ức hiếp một nữ nhân yếu đuối, nàng vốn rất khinh thường chuyện này, bây giờ gặp phải báo ứng rồi, thật sự là đáng đời.
"Tịch Thiên Hi, ngươi rốt cuộc có phải là người của Tịch gia không, tại sao lại nói giúp người ngoài." Tịch Thiên Hổ giận dữ nói.
"Đúng vậy, Tịch Thiên Dạ đáng chết." Một thiếu niên Tịch gia khác lạnh lùng nói.
"Tịch gia có kết quả như bây giờ, đến cùng phải trách ai? nếu các ngươi không bắt nạt quả phụ con côi người ta, Tịch Thiên Dạ sẽ đến trả thù các ngươi sao?"
Tịch Thiên Hi cười lạnh một tiếng, nàng lười để ý tới đám người này.
Dưới cái nhìn của nàng, Tịch gia có kết quả như bây giờ, người đáng hận nhất cũng không phải Tịch Thiên Dạ, mà là những người đê tiện không biết xấu hổ, đi làm việc ruồi nhặng khiến người đời khinh thường.
Nàng không cảm thấy kỳ quái chút nào khi Tịch Thiên Dạ gây sự với Nam Vũ tông, nếu Tịch Thiên Dạ không buông tha cho Tịch gia, tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho Nam Vũ tông.
Thương hội Vạn Bảo có thể lấy một cái phá lầu đi đổi Uyển Thù lâu của Hà Tú Nương, như vậy tại sao Tịch Thiên Dạ không thể lấy một đồng tiền mua toàn bộ thương hội Vạn Bảo.
Thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng.
"Người nào dám ồn ào trước Nam Vũ tông ta."
Bên trong Nam Vũ tông vang lên một âm thanh lạnh băng, khí thế bàng bạc, không ngừng vang vọng trên bầu trời, hiển nhiên chủ nhân của âm thanh này có tu vi không thấp.
Chỉ thấy một đạo ánh sáng xanh từ bên trong cung điện Nam Vũ tông bay ra, người tới chính là một lão nhân mặc áo xanh, trên người khí tức cuồn cuộn, đám mây chung nơi hắn đứng đều bị đánh tan.
"Các hạ, hình như Nam Vũ tông chúng ta không thù không oán với ngươi đi." Lão nhân mặc áo xanh ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Khánh Diêm, từ khi Nam Vũ tông cự ngụ ở thành Lô Hề này, chưa từng có người dám đến khiêu khích, nếu không phải thanh niên trước mắt tu vi cao thâm, không kém hắn bao nhiêu, e là hắn đã ra tay.
"Từ Thanh lão tổ."
Trong thành Lô Hề vang lên từng tiếng kinh hô, từng ánh mắt sùng kính nhìn về lão nhân kia.
Từ Thanh lão tổ chính là một vị tôn giả thành danh đã lâu cũng có uy vọng rất lớn ở thành Lô Hề này. Hắn vừa xuất hiện, toàn bộ Nam Vũ tông sôi trào cả lên, từng ánh hào quang từ trong tông môn bay ra, mỗi một ánh hào quang đều vô cùng mạnh mẽ, chí ít đều có tu vi thiên cảnh.
Không bao lâu, trên bầu trời đã xuất hiện 100, 200 bóng người, đủ loại linh quang đan xen vào nhau, dường như những ngôi sao rực rỡ loá mắt.
200 tên thiên cảnh tu sĩ!
Bên trong thành Lô Hề vang lên từng âm thanh hít khí lạnh, rất nhiều người tràn đầy kính nể cùng kiêng kỵ.
Một thế lực có gốc gác ra sao, chỉ cần nhìn số lượng tu sĩ thiên cảnh liền có thể rất đánh giá trực quan, số lượng tu sĩ thiên cảnh càng nhiều, chứng tỏ tông môn có gốc gác càng mạnh mẽ khó lường.
Tuy rằng 200 tên tu sĩ thiên cảnh liên thủ cũng chưa chắc có thể chiến thắng một tên tôn giả, căn bản là hai cấp bậc khác nhau, không cùng một thế giới.
Thế nhưng, tôn giả từ đâu mà đến? không phải là từ tu sĩ thiên cảnh tu luyện đến sao, trong tông môn có càng nhiều tu sĩ thiên cảnh, liền mang ý nghĩa xác xuất trong tương lai xuất hiện tôn giả sẽ càng lớn.
"Ngươi chính là tông chủ Nam Vũ tông." Chu Khánh Diêm rũ mắt xuống, lãnh đạm nói.
"Đương nhiên không phải ta." Từ Thanh lão tổ lạnh lùng nói.
Tông chủ chính là tượng trưng của một tông môn, đại diện cho địa vị cùng mặt mũi Nam Vũ tông, sao có thể bởi vì người kêu gào một tiếng liền thật sự chạy đến.
"Nếu không phải, vậy ngươi đi ra làm gì, cút cho ta, gọi tông chủ các ngươi đi ra."
Ánh mắt Chu Khánh Diêm lạnh lẽo, sau một khắc, một luồng phong mang đáng sợ từ trên người hắn nổ tung ra, hắn tiến về phía trước một bước, giơ một tay lên đập về phía lão nhân, lam quang tràn ngập thiên địa.
Sắc mặt Từ Thanh lão tổ lập tức biến đổi, hắn không ngờ người thanh niên này chỉ tiện tay một đòn lại có sức mạnh đáng sợ như thế, hắn muốn tránh lui, nhưng đã quá muộn.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Sức mạnh kinh khủng nổ tung trên hư không, Từ Thanh lão tổ trực tiếp bị một cái tát đánh bay ra ngoài, xẹt qua hư không, mạnh mẽ đánh vào Sơn môn Nam Vũ tông, gián tiếp đạp nát sơn môn đầy uy vũ kia.
"Làm sao có khả năng!"
Từ Thanh lão tổ bò ra từ bên trong đống đá vụn, sắc mặt trắng bệch vô cùng, khóe miệng mang theo vết máu, ánh mắt hiện vẻ không thể tin nhìn Chu Khánh Diêm.
Cùng là tôn giả, hắn cảm giác tu vi mình cùng thanh niên kia cũng sàn sàn nhau, làm sao mới giao thủ một lần lại chênh lệch to lớn như thế.
Trong thành Lô Hề, mọi người cũng khiếp sợ không thôi, Từ Thanh lão tổ đã thành danh hơn trăm năm, vậy mà không chịu được một đòn của thanh niên thần bí kia.
"Ta chính là tôn giả tầng thứ hai, tu vi của ngươi cũng là như thế, vì sao lại như vậy..."
Từ Thanh lão tổ nhìn chằm chằm Chu Khánh Diêm, hắn căn bản không nghĩ ra, vì cái gì cùng là tôn giả cảnh tầng thứ hai, lại có chênh lệch lớn như vậy. Hơn nữa, từ trên người thanh niên kia hắn còn cảm nhận được một luồng không khí tức không gì cản nổi, dường như đối mặt với một ngọn núi cao, căn bản không có cách nào phản kháng.
Cảm giác kia, rất giống đại sư huynh.
Thế nhưng, làm sao khả năng!
Đại sư huynh đã tu thành tôn giả cảnh tầng thứ bảy, chính là tôn giả đỉnh cao duy nhất ở thành Lô Hề này, một tôn giả cảnh tầng thứ hai sao có thể so với hắn.
Trang 117# 2