Chương 235: Quỳ Xuống
Một kiếm liền đánh nát đại trận hộ tông của Nam Vũ tông, coi như là tôn giả tầng thứ bảy đỉnh cao cũng chưa chắc có thể làm được.
Bên trong thành Lô Hề, một vị giám bảo sư lão luyện đã nhận ra, chuôi cổ kiếm này chính là hoang khí tôn giai bát phẩm hiếm thấy, toàn bộ Lan Lăng quốc cũng chỉ có ít ỏi mười mấy kiện mà thôi.
Nếu phát huy toàn bộ uy lực của hoang khí Tôn giai bát phẩm, hoàn toàn có thể bùng nổ ra sức mạnh sánh ngang một kích toàn lực đại tôn.
"Toàn bộ Lan Lăng quốc cũng không vượt qua hai mươi kiện hoang khí tôn giai bát phẩm a, hơn nữa hầu hết đều bị các thế lực chuẩn thánh nắm giữ trong tay, bình thường căn bản không lấy ra."
"Trời ạ! Gia tộc chúng ta ngay cả một kiện vũ khí cấp bậc tôn giai đều không có, tôn giai bát phẩm... Quả thực không thể tưởng tượng."
"không phải nói Tôn giai bát phẩm có thể so với một vị đại tôn sao, chỉ có khí tôn trong truyền thuyết mới có khả năng luyện chế ra."
Ở thành Lô Hề, một hoang khí nhất tôn giai nhất phẩm cũng đã được xem là vô thượng báu vật, chỉ có năm đại danh môn vọng tộc mới có thể nắm giữ.
Một kiện vũ khí, thể hiện gốc gác của một gia tộc.
Mà hoang khí tôn giai bát phẩm, chỉ có trong truyền thuyết, bọn họ căn bản không dám nghĩ tới. Bởi vì nó đại diện cho sức mạnh cấp bậc đại tôn, hơn nữa có thể đời đời truyền lại, còn trọng yếu hơn một vị đại tôn rất nhiều.
Một tôn giả tầm thường nắm giữ hoang khí tôn giai bát phẩm liền có thể phát huy ra sức mạnh một kích toàn lực của một vị đại tôn, toàn bộ thành Lô Hề còn ai ngăn cản được?
Vũ khí biến thái như thế, có thể tưởng tượng được độ trân quý của nó.
Đại trận tan vỡ, những tu sĩ thiên cảnh cũng phải gánh chịu phản phệ, có một phần ba người không chịu nổi phản phệ mà nổ tung thành sương máu, toàn bộ núi Nam Minh Sơn đều bị chém ra một khe hở dài đến vạn mét, suýt chút chia ngọn núi ra làm hai.
Hắc bạch nhị lão tràn đầy sợ hãi, thân thể run rẩy không ngừng.
Sức mạnh đại tôn a, lịch sử thành Lô Hề quận chưa từng có một vị đại tôn xuất thế, người mạnh nhất cũng chính là thái thượng trưởng lão của Nam Vũ tông, tôn giả cảnh tầng thứ bảy.
"Tông chủ Nam Vũ tông, lăn ra đây theo ta đi gặp chủ nhân. Không theo, chết!"
Chu Khánh Diêm nắm cổ kiếm trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn sơn môn Nam Vũ tông, từ trên người tràn ra từng luồng hơi thể mạnh mẽ, thiên địa rung động.
Ai!
Tiếng khẽ than từ sâu trong Nam Vũ tông vang lên.
Một đạo ánh sáng xanh từ sâu trong sơn môn sáng lên, một trung niên tóc đen mặc áo trắng chậm rãi đi ra, ánh mắt đau lòng nhìn cảnh tượng sụp đổ trước mắt.
"Tại hạ chính là tông chủ Nam Vũ tông Vệ Trường Phong, xin các hạ dẫn đường đi, ta sẽ đi gặp chủ nhân của ngươi."
Lời vừa nói ra, toàn thành im lặng.
Ngàn năm đạo thống, một tông chi chủ, lại bị người ép đến mức này.
Các thế lực lớn trong thành Lô Hề cũng tỏ vẻ bi thương, thở dài không ngớt. Nam Vũ tông chính là đệ nhất tông môn nơi này, cũng chính là chỗ dựa cho thành Lô Hề. Người ngoài ức hiếp Nam Vũ tông, chính là bắt nạt thành Lô Hề bọn họ a.
Nhưng mà, bi thương thì làm sao. Thanh niên kia thật đáng sợ, trong thành không người nào có thể chống lại.
Tịch gia, toàn gia tộc đã triệt để không có một tiếng động.
Trong mắt tất cả mọi người đều tràn đầy sợ hãi, bọn họ không ngờ, người thanh niên theo hầu Tịch Thiên Dạ lại đáng sợ đến như vậy.
Mọi người của Tịch gia cuối cùng đã rõ ràng rồi, vì sao lúc trước lão tổ tịch gia lại nhượng bộ Tịch Thiên Dạ đến như thế.
Đó là bởi vì căn bản không thể chống lại a!
"Hắn chỉ là dựa vào một hoang khí tôn giai bát phẩm mà thôi, nếu không có thanh vũ khí kia, Nam Vũ tông không hẳn sợ hắn."
Tịch gia có bộ phận người trẻ tuổi vẫn không phục nói.
"Ấu trĩ."
Tịch Thiên Hi lạnh lùng liếc thanh niên kia một chút, hoang khí tôn giai bát phẩm xuất hiện, còn chấn động hơn một vị đại tôn xuất thế.
Trẻ tuổi như vậy đã có vũ khí tôn giai bát phẩm, như vậy chẳng phải thế lực phía sau hắn càng thêm đáng sợ sao.
Lão tổ tịch gia cũng kinh ngạc nhìn lên bầu trời, trong lòng tràn đầy phức tạp không nói nên lời. Hắn tuổi đã lớn, kinh lịch rất nhiều, tự nhiên tầm mắt càng thêm rộng rãi.
"Người này hẳn là thiên cảnh tầng thứ tám tu thành tôn giả cảnh, một thân thần thông mạnh đến khó tin, hắc bạch nhị lão liên thủ cũng không chống đỡ được. Không nói kiện vũ khí tôn giai bát phẩm kia, chỉ riêng thực lực của hắn cũng không kém hơn ta bao nhiêu. Chẳng trách lúc đó ta khiếp đảm như thế, thật sự đáng sợ a."
"Hắn trẻ tuổi như vậy, muốn bước vào đại tôn cảnh là hoàn toàn không thành vấn đề, thế nhưng hắn chỉ là một... người hầu của Tịch Thiên Dạ."
Như vậy... hắn không dám nghĩ tiếp.
"Hận Tịch gia ta ngu muội a, không nhìn được Chân long." Lão tổ Tịch gia ngửa mặt lên trời thở dài.
Chu Khánh Diêm bước một bước ra, trong nháy mắt liền đi đến trước mặt tông chủ Nam Vũ tông Vệ Trường Phong, một tay nắm lấy vạt áo của hắn, dường như bắt một con gà vậy, sau đó phóng lên trời, lắc mình mấy cái đã trở về Giang Hoa lâu.
Bên trong Giang Hoa lâu rất yên tĩnh, không người dám nói chuyện, ai nấy đều kinh hoảng cùng sợ hãi, đứng tại chỗ nơm nớp lo sợ, những người đến xem náo nhiệt cũng không dám di động một bước, sợ làm thiếu niên trong Phi các chú ý tới.
Một người ép Nam Vũ tông không thở nổi, tông chủ cũng chỉ có thể đi ra chịu nhục, quả thực giống như nằm mơ.
"Chủ nhân, thuộc hạ đã mời Tông chủ Nam Vũ tông tới."
Chu Khánh Diêm trở lại phi các, trong tay nắm lấy tông chủ Nam Vũ tông, cung kính hành lễ nói.
Tịch Tiểu Hinh trợn mắt thật lớn, ở trong mắt nàng tông chủ Nam Vũ tông chính là truyền thuyết a, trước đây chỉ là nghe nói qua mà thôi, chưa từng nghĩ hắn lại bị đại ca ca đi theo bên cạnh thiếu gia mình nắm tới.
Hà Tú Nương cũng cực kỳ chấn động, tuy rằng từng đi theo tiểu thư, kiến thức không nhỏ, cũng rất có tầm mắt, nhưng biểu hiện ngay hôm này của Chu Khánh Diêm vẫn khiến nàng chấn động vô cùng.
"Quỳ xuống."
Chu Khánh Diêm vứt tông chủ Nam Vũ tông trên mặt đất, mặt không cảm xúc nói.
Cái gì!
Tông chủ Nam Vũ tông sắc mặt kịch biến, ánh mắt trở nên sắc bén, hắn chính là tông chủ Nam Vũ tông, sao có thể quỳ xuống!
"Không quỳ ta liền tàn sát Nam Vũ tông, xóa tên Nam Vũ tông khỏi bản đồ đại lục Nam Man." Chu Khánh Diêm lạnh lùng nói, hắn là người thế giới hắc ám, từ trước đến giờ hắn luôn làm việc trực tiếp, đã nói là làm.
"Ngươi..."
Cả người Tông chủ Nam Vũ tông run rẩy chỉ Chu Khánh Diêm, trợn mắt nhìn, gương mặt đỏ lên.
"Ta chính là tôn giả, tôn giả chính là thiên địa quý tộc, trừ khi đối mặt thánh nhân, bằng không không cần quỳ gối bất kỳ người nào."
Vệ Trường Phong sắc mặt khó coi, cố gắng đứng thẳng người.
Tôn giả có tôn nghiêm của tôn giả, sao có thể quỳ gối trước mặt người khác, huống chi hắn thân là tông chủ Nam Vũ tông, cũng là đại diện cho tôn nghiêm của Nam Vũ tông, cho dù như thế nào hắn cũng không thể quỳ xuống.
Trang 119# 1