Chương 237: Tiên Đế Thở Dài
Vạn Thế Hào quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng hoảng sợ tới cực điểm.
Đại bối cảnh mà hắn dựa vào để hung hăng càn quấy, lúc này đang quỳ gối bên cạnh hắn, đồng dạng cúi đầu không dám chống lại.
Đường đường là đệ nhất tông môn quận Lô Hề, Tông chủ Nam Vũ tông, thế mà bị người khác nói "mời" liền "mời" đến, mà còn là trực tiếp "mời" từ trong tông môn ra, "mời" quỳ xuống đất.
Vạn Thế Hào kém chút hôn mê, nằm mơ cũng không nghĩ tới Nam Vũ tông cường thịnh vô cùng sẽ có một ngày này.
Hắn thật sự gặp báo ứng, trong đời không phải là không có báo ứng, chỉ là chưa đến thôi.
Mà chỉ vẻn vẹn bởi vì Vạn Bảo Thương Hội đoạt một mảnh đất của Hà tú nương mà thôi.
Chuyện nhỏ như thế còn không xứng là một sự tình tại Vạn Bảo Thương Hội, hắn căn bản sẽ không chú ý, bình thường đều là bọn thuộc hạ đi làm.
Vạn Bảo Thương Hội làm chuyện ác lớn hơn còn nhiều lắm.
Hắn thấy, đoạt quán rượu của Hà tú nương chỉ là chuyện nhỏ vô cùng. Thế nhưng chính vì việc nhỏ như hạt vừng ấy, lại khiến hắn vạn kiếp bất phục, khiến toàn bộ Nam Vũ tông khuất nhục quỳ xuống.
"Ngươi chính là Tông chủ Nam Vũ tông? Ta cùng Vạn Bảo Thương Hội nói chuyện làm ăn, chuẩn bị dùng một mai tiền đồng mua lại Vạn Bảo Thương Hội, Hội trưởng lại nói chỉ có ngươi đáp ứng mới được. Ta đành phải đi hỏi ngươi chút, ngươi có đáp ứng hay không?"
Tịch Thiên Dạ đặt chén trà trong tay xuống, đạm mạc nhìn qua Vệ Trường Phong.
"Đáp ứng."
Vệ Trường Phong cúi đầu cười khổ, hắn có thể không đáp ứng sao, hắn dám không đáp ứng sao?
Vạn Bảo Thương Hội nắm giữ một nửa tài sản của Nam Vũ tông, rất nhiều sản nghiệp đều giao cho Vạn Thế Hào quản lý kinh doanh, mất đi Vạn Bảo Thương Hội tương đương với mất một nửa tài sản.
Nhưng hắn không có lựa chọn, hắn biết làm sai nhất định phải trả giá đắt, nếu như chỉ là tổn thất tài sản, Nam Vũ tông còn chịu đựng nổi. Điều hắn lo lắng là dù thiếu niên ở trước mắt cướp đi Vạn Bảo Thương Hội, nhưng vẫn không buông tha Nam Vũ tông.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ gật đầu, thản nhiên nói.
"Ngươi làm Tông chủ, co được dãn được, có thể nhẫn nhịn vì chuyện trọng đại, cũng xem như một nhân vật. Mặc dù việc làm của Vạn Bảo Thương Hội không có quan hệ trực tiếp cùng ngươi. Nhưng Nam Vũ tông chống đỡ cho Vạn Bảo Thương Hội, mọi thứ chẳng quan tâm, thậm chí Nam Vũ tông bộ cũng có người tham gia trong đó, ngươi làm Tông chủ không thể trốn tránh trách nhiệm."
Vệ Trường Phong than nhẹ một tiếng, cúi đầu nói.
"Ta không còn gì để nói, cam nguyện chịu phạt, Nam Vũ tông sẽ điều tra kĩ lương, tìm ra tất cả người có liên quan, rồi cho các hạ một câu trả lời thỏa mãn. Chỉ là Nam Vũ tông không sai, có lỗi chỉ là Tông chủ ta quản lý không nghiêm cùng tất cả những người có liên quan. Hi vọng các hạ cho một lối thoát, đừng liên luỵ đến toàn bộ tông môn, bất kỳ trừng phạt nào ta đều nguyện ý một người gánh chịu."
Tất cả đệ tử Nam Vũ tông đều rưng rưng, nhìn về phía Vạn Bảo Thương Hội, ánh mắt hận đến cực điểm.
Nếu không phải bọn hắn làm xằng làm bậy, hiếp đáp đồng hương, rước lấy tai hoạ, Nam Vũ tông làm sao phải khúm núm như thế, Tông chủ chỉ có thể quỳ trên mặt đất, khẩn cầu người khác tha thứ.
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
"Vệ Trường Phong, xem ở thái độ thành khẩn của ngươi, vì tông môn mà nguyện ý quỳ xuống, ta sẽ không truy cứu ngươi những việc khác, ngươi đi đi."
Là Tiên Đế, Tịch Thiên Dạ tự nhiên có lòng dạ bất phàm, tâm có thiên địa, sẽ không bởi vì mình cường đại mà làm xằng làm bậy, bởi vì người khác phạm lỗi mà không lưu lối thoát.
Vệ Trường Phong nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra, trong mắt có chút cảm kích, bái Tịch Thiên Dạ thật sâu, sau đó mới đứng dậy.
"Các hạ, ta hi vọng mang Hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội Vạn Thế Hào, cùng tất cả nhân viên tương quan về thẩm tra, tất cả chuyện ác Vạn Bảo Thương Hội từng làm qua, mặc kệ có bao nhiêu ta cũng sẽ tra rõ ràng, cho các hạ một cái công đạo, cho dân chúng quận Lô Hề một cái công đạo."
Sự tình đã đến tình trạng như thế, không thể không tra, nếu không thanh danh của Nam Vũ tông chắc chắn vứt vào sọt rác.
Tịch Thiên Dạ tự nhiên không có ý kiến, phất phất tay đuổi Vệ Trường Phong đi, về phần kết quả, tin rằng Vệ Trường Phong sẽ cho hắn một câu trả lời chắc chắn.
Đã trả thù xong cho sự ủy khuất cùng cực khổ của Hà tú nương cùng Tịch Tiểu Hinh, không cần thiết làm thêm gì nữa.
Cũng không thể giết sạch những người hơi trêu chọc đi, hắn cũng không phải đồ tể, tuy là Tiên Đế, nhưng cũng có một khỏa nhân tâm.
Đã làm người, đương nhiên không thể quá mức vô tình.
Trọng yếu nhất không phải là trả thù quá khứ, mà là truy cầu tương lai.
Thân nhân của hắn đời hắn, hắn tự nhiên sẽ bảo hộ bọn họ cả đời bình an, sẽ không để ai phải chịu cảnh khổ khó.
"Đời đời kiếp kiếp, cuộc sống quá lâu, người có thể bên ở cạnh từ đầu đến cuối làm chỉ có chút ít như vậy mà thôi. Những người khác, cuối cùng cũng có một ngày vĩnh viễn mất đi."
Tịch Thiên Dạ than nhẹ, hắn đã sống quá lâu, đời đời kiếp kiếp, không ngừng luân hồi võng thế, hắn đã không nhớ rõ rốt cuộc mình sống bao lâu, đã luân hồi bao nhiêu đời.
Thân nhân của hắn đã rất rất nhiều.
Nhưng hầu như tất cả đều đã biến mất ở trong dòng sông thời gian, không tìm về được.
Thế gian sinh linh, có sinh có tử, dù là tiên nhân đều sẽ viên tịch. Không phải là ai cũng có thể sống lâu giống hắn, chỉ có chút ít người đột phá cực hạn, cấp độ sinh mệnh tương tự như hắn mới có thể một mực bồi bạn.
Những người khác, cuối cùng cũng sẽ mất đi.
Cho nên số lần Tịch Thiên Dạ luân hồi chuyển thế càng nhiều, càng coi trọng tình cảm, bởi vì hắn hiểu rõ, hắn đang đi trên con đường sinh mạng vô cùng vô tận, tất cả thân nhân bằng hữu đều chỉ có thể làm bạn một đoạn đường, cuối cùng sẽ rời hắn mà đi.
Tịch Thiên Dạ chậm rãi thu liễm ánh mắt phức tạp, vỗ nhè nhẹ đầu Tịch Tiểu Hinh, ánh mắt tràn đầy yêu thương, tiểu nữ hài mà hắn nhặt từ trên đường cái về, không biết có thể làm bạn với hắn bao lâu...
Thời gian, là thứ đáng sợ nhất trên thế giới.
Tiên Đế cũng có tiếc nuối, cũng có bất lực, mà càng nhiều hơn người bình thường rất nhiều, càng thêm khắc sâu.
Có lẽ, chỉ có bước ra một bước cuối cùng, chưởng khống toàn bộ vũ trụ chí cao, mới có thể chân chính không gì không làm được đi.
"Thiếu gia, ngươi có chuyện gì thương tâm sao?"
Tịch Tiểu Hinh sờ lấy gương mặt Tịch Thiên Dạ, có chút bối rối hỏi.
Trong một cái nháy mắt, nàng cảm nhận được một cỗ thương cảm sâu sắc không gì sánh được trên người thiếu gia, cảm giác kia không cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả.
Tâm linh nho nhỏ của nàng căn bản là không cách nào lý giải loại cảm thụ kia, nhưng nàng cảm nhận được, thiếu gia đang vô cùng đau buồn.
"Không có việc gì, chỉ là nghĩ đến một chút chuyện cũ năm xưa."
Tịch Thiên Dạ mỉm cười, chậm rãi thu liễm cảm xúc lại. Cả người đạm mạc như nước, không mảy may tìm ra chút vết tích nào.
Vệ Trường Phong đã mang theo môn nhân Nam Vũ tông, áp tải đám người cao tầng của Vạn Bảo Thương Hội đi, dù là trung niên quản sự của Giang Hoa lâu cũng không ngoại lệ.
Trần Tuyết bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống đất, nơm nớp lo sợ Nam Vũ tông cũng bắt nàng đi.
Chỉ là nàng quá lo lắng, một ngoại bộ thị nữ của Giang Hoa lâu mà thôi, căn bản không có "tư cách" xếp vào hàng ngũ bị bắt.
"Ngươi đã làm tại Giang Hoa lâu bao lâu rồi?"
Tịch Thiên Dạ đột nhiên hỏi Trần Tuyết.
Thân thể Trần Tuyết khẽ run lên, thiếu chút nữa trực tiếp ngã xuống đất.
Tịch Thiên Dạ đã hóa thành hồng hoang mãnh thú trong lòng nàng, dù là nhìn nàng một chút thôi cũng khiến hai chân nàng như nhũn ra, đứng không vững, chớ nói chi là đột nhiên nói chuyện cùng nàng.
Trang 120# 1