Chương 249: Tất Cả Cùng Lên Đi
Đông Phương Hoàn nằm mơ cũng không ngờ rằng chính mình sẽ chết nhục nhã như thế.
Nếu biết trước thì hắn sẽ không dám tới khiêu khích Tịch Thiên Dạ. Thủ phủ quận có liên quan cái rắm gì đến hắn chứ. Tại sao hắn lại muốn can thiệp vào cơ chứ...
Nhưng tất cả cũng đã kết thúc, trên đời không có liều thuốc hối hận nào.
Một bộ thi thể lạnh ngắt ngã xuống mặt đất, vĩnh viễn biến mất trên cõi đời này.
Người của Thủ phủ quận sắc mặt trắng bệch, người thừa kế của Đế Sư gia tộc chết ở trong phủ của bọn hắn, đây là hoạ lớn ngập trời a!
Bất kể là nói như thế nào thì việc này có dính liếu tới bọn hắn, việc này không thoát khỏi rồi.
Còn người của Đế Sư gia tộc, gương mặt đã khó coi tới cực điểm, sắc mặt xanh mét chỉ vào mặt của Tịch Thiên Dạ, thân thể không ngừng run rẩy.
Đông Phương Hoàn chính là hi vọng của Đế Sư gia tộc trong tương lại, không những thiên phú mà còn mưu kế cũng không có chỗ nào để bàn cãi, tương lai hoàn toàn có năng lực kế thừa toàn bộ Đế Sư gia tộc.
Nhưng mà, một nhân vật trọng yếu như vậy, lại chết trong yến hội của một cái quận thành.
Sau khi trở về, bọn hắn sẽ ăn nói như thế nào với các lão tổ đây?
"Tịch Thiên Dạ, ngươi phải chết."
Một tên Tôn giả của Đế Sư gia tộc gằn lên, vỗ bàn một cái đứng lên, khí tức đáng sợ bao trùm cả thiên địa, suýt chút nữa lật tung cả cái hoa viên này, rượu chè thức ăn lăn ra đầy đất.
Khách nhân chạy tán loạn để tránh nạn, không ngừng chạy ra bên ngoài.
Trưởng phủ quận bây giờ hiển nhiên trở thành một nơi thị phi nhất, một khi đại chiến bùng nổ, một ít người có tu vi thấp không thể tránh khỏi tai bay vạ gió, chỉ có những người có tu vi đủ cao, mới dám ở lại xem chiến.
Quận vương Hướng Văn Ích cau mày, trong lòng biết chuyện xảy ra trong hôm nay rất khó giải quyết, lúc này nhún người nhảy lên, một tay bắt được Hướng Thiên Huân, không để ý đến sự phản kháng của Hướng Thiên Huân, cưỡng ép đưa nàng thoát ly ra khỏi chiến trường.
"Xem ra là Đế Sư gia tộc các ngươi không có phục, vậy thì tới đây mà giết ta này." Tịch Thiên Dạ cười lạnh.
"Tiểu bối, ngươi muốn chết."
Tên Tôn giả của Đế Sư gia tộc tức giận quát lên một tiếng, bước lên một bước đã tới ngay trước mặt của Tịch Thiên Dạ, lực lượng mãnh liên cuộn trào lên, giống như huyền thủy cao vạn trượng ập tới giữa trời xanh, dù cho đó là một ngọn núi cũng sẽ bị xé nát trong nháy mắt.
Nhưng mà đối mặt với công kích đáng sợ như thế, Tịch Thiên Dạ lại đứng yên bất động một chỗ không đón đỡ mà là trở bàn tay vung lên.
Trong khoảnh khắc, gió lốc rộng vạn trượng cao chọc trời xanh, lực lượng của Thái Thượng Trường Sinh Quyết cuốn bay tất cả, trực tiếp đè bẹp quyền kình của tên Tôn giả Đế Sư gia tộc kia, mà lực lượng này cũng không yếu đi mà tiếp tục đập vào trên người của tên Tôn giả đó, giống như ngọn núi đè lên, trực tiếp đập nát bét hắn, máu tươi văng tung tóe.
Một tên Tôn giả tầng ba mà thôi, về mặt sức mạnh thậm chí cũng không phải là kém Tịch Thiên Dạ một chút xíu, làm thế nào chống đỡ được một chiêu của Tịch Thiên Dạ được.
Tịch Thiên Dạ đã chuẩn bị đột phá đến Thiên cảnh Chí cảnh, chỉ riêng Hậu Thổ linh thể đã có thể ngang hàng với tu sĩ Tôn giả tầng ba tầng bốn, lại thêm chân nguyên của cảnh giới Thiên cảnh tầng chín, cùng với Thái Thượng Trường Sinh Quyết tăng phúc lực lượng lên gấp bội.
Dù cho hắn không sử dụng bất kì thần thông, bí pháp, bảo vật, chiến kỹ nào... Đập một tên Tôn giả tầng ba cũng giống như là đánh một tiểu hài tử.
Nhưng mà, đám người này hiển nhiên cũng không biết được rằng Tịch Thiên Dạ đã cường đại đến tình trạng như thế.
Thấy Đế Sư gia tộc Lương Nguyên tôn giả bị Tịch Thiên Dạ đập nát bét, từng người run sợ giống như đang nhìn thấy quỷ.
Cái chuyện quái gì đang xảy ra thế này!
Đây chính là Tôn Giả a.
Người đã siêu phàm thoát tục, có thọ nguyên tận 500 năm a.
Thế mà lại bị Tịch Thiên Dạ tiện tay một chiêu đã nát bét, giống như một tờ giấy trắng.
"Hắn không phải Thiên cảnh tu sĩ, hắn đã đột phá đến Tôn Giả cảnh."
Rốt cuộc đã có người phản ứng kịp, lên tiếng hét lớn, trong mắt tràn đầy rung động và hoảng sợ.
Chỉ có thể nói rằng đã đột phá đến Tôn Giả cảnh, mới có thể giải thích được tình hình trước mắt, nếu không thì không có cách nào nói rõ lí do a.
Thiên cảnh cường giả ở trước mặt Tôn Giả với con sâu cũng không mạnh hơn bao nhiêu, một ngón tay cũng có thể tuỳ tiện nghiền chết.
Nhưng Tịch Thiên Dạ, lại tuỳ tiện nghiền chết Tôn Giả a!
Hắn làm sao có thể làm được, hắn sao chỉ có tu vi Thiên cảnh mà thôi!
"Cái gì! Tôn Giả cảnh, Tịch Thiên Dạ đã đột phá đến Tôn Giả cảnh..."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người cũng đã hiểu rõ rồi, nếu như Tịch Thiên Dạ không phải là tu sĩ Thiên cảnh, mà là Tôn Giả cảnh, tên Đông Phương Hoàn kia đi khiêu chiến Tịch Thiên Dạ chẳng phải là làm trò hề ư?
Khó trách Đông Phương Hoàn cuối cùng đến chết cũng không biết vì sao hắn chết, tất cả mọi người đã đánh giá thấp Tịch Thiên Dạ.
Một thiếu niên tuổi chừng hai mươi mà đã tu thành cảnh giới Tôn giả.
Tất cả mọi người cảm giác rằng thiên địa đang đùa giỡn bọn hắn, một người có thiên phú cũng không đến mức kinh khủng như thế này đâu, khắp đại lục cũng không hẳn là có người mới 20 tuổi đã đột phá đến cảnh giới Tôn cảnh a.
Sắc mặt của Tần Tư Bội trở nên trắng bệch, thân thể run rẩy, trong mắt tràn đầy kinh hoảng, hai mươi tuổi trở thành tôn giả, nếu hắn tới 50 tuổi, 100 tuổi thành cái giống gì nữa đây?!...
Chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ lại có thể trở thành thánh nhân trong truyền thuyết à.
Hướng Quảng Hi, Lục Tâm Nhan, Hồ Kiền Dương, Hướng Thiên Huân...
Tất cả các nhân tài trẻ tuổi đã bước vào Lô Hề quận thành của Lan Lang quốc, ánh mắt của tất cả đờ đẫn ra, thiên phú mà bọn hắn luôn lấy làm sự kiêu ngạo, ở trước mặt Tịch Thiên Dạ chả là cái quái gì cả.
Kẻ này tuyệt không thể sống.
Rất nhiều người cùng Tịch Thiên Dạ từng có thù hận hoặc là lòng dạ bất chính, ở trong lòng vang lên thanh âm đồng dạng.
Nếu để cho Tịch Thiên Dạ trưởng thành, như vậy bọn hắn ở trong Lan Lang quốc sẽ không được sống yên ổn.
Rất nhiều người đã tính toán ở trong lòng, sau đó nhất định không tiếc bất cứ giá nào, lặng lẽ giết chết Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ còn sống, bọn hắn sẽ ăn ngủ không yên.
Tịch Thiên Dạ chắp tay sau lưng, đứng ở bên trong sự bao vây của đán người, tay áo bồng bềnh giống như tiên nhân hạ phàm, không nhiễm một chút khói lửa nhân gian nào. Hắn nhìn tất cả mọi người xung quanh, ánh mắt nghiền ngẫm nói:
"Có vẻ như có rất nhiều người đều không hy vọng ta sống quá tốt, trong lòng có ý nghĩ sẽ giết ta. Vậy thì còn lưỡng lự gì chứ, đã có ý nghĩ đó thì cùng nhau tấn công đi. Không cần kiêng kị điều gì đâu? Những thế lực ở đây đều là những thế lực đứng đầu Lan Lang quốc, nếu hợp sức giết chết ta, dù cho Học Viện Trường Thương cũng không cách nào trả thù các ngươi, dù sao ta cũng không phải là người thừa kế, mà ta chỉ là một học viên bình thường của Học Viện Trường Thương mà thôi."
Lời nói của Tịch Thiên Dạ giống như một quả bom nổ vang trong đầu mỗi người, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Tịch Thiên Dạ giống như một tên điên.
Hắn có ý gì cơ chứ!
Mời chào tất cả mọi người vây công hắn, đập hắn cho thống khoái.
Chưa bao giờ thấy người điên cuồng như vậy, hắn lại cho kẻ địch biết lý do tấn công và đường lui của hắn.
"Tịch Thiên Dạ, ngươi..."
Chúc Tam Nương lăng lăng nhìn Tịch Thiên Dạ, giờ này khắc này, nàng mới đột nhiên phát hiện, Tịch Thiên Dạ căn bản không giống Tịch Chấn Thiên. Hắn chính là một người điên, một tên điên rất dữ tợn.
Hướng Thiên Huân đứng thẳng bất động ở một chỗ, trong mắt tràn đầy hoảng sợ nhìn Tịch Thiên Dạ.
Tất cả mọi người của Lô Hề quận thành, những người đang chú ý sự việc đang diễn ra trong phủ, trong mắt tất cả đều là không thể tưởng tượng nổi.
Đây chính là họa từ miệng mà ra a, rất có thể à câu đó sẽ dẫn tới những thế lực muốn giết hắn hợp lại để vây công a.
Dù sao ai cũng biết rằng trong lòng những thế lực đó cũng có suy nghĩ như vậy.
Dù sao cũng không trách chúng được.
Trang 126# 1